Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1577: Nguy hiểm không thể nói

Trên đường đi, tiểu nữ hài không nói gì cả mà chỉ bước đi. Có điều thỉnh thoảng nàng lại lấy kẹo hồ lô trong túi ra và liếm.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, ban nãy do hai con dị thú kia đấu nhau kinh quá nên những ngọn núi xung quanh đó đã bị san bằng.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Không có đáp án.

Sắc trời tối rất nhanh, tiểu nữ hài tăng tốc độ. Rất nhanh sau đó, nàng đưa con chó và Diệp Huyền về Đại Đạo thôn!

Sau khi vào thôn, tiểu nữ hài tới một ngôi nhà tranh. Ở đó có một cái ghế dài bằng gỗ, tiểu nữ hài bèn nằm lên cái ghế đó, hai tay nàng ôm lấy thanh kiếm gỉ, hai mắt chầm chậm nhắm lại, một lúc sau thì ngủ mất.

Con chó nhỏ kia thì nằm bên dưới ghế.

Diệp Huyền liếc nhìn bọn họ, con chó kia cũng ngủ thật rồi.

Thế là hắn bèn gọi Liên Thiển, nhưng Liên Thiển cũng chẳng trả lời.

Diệp Huyền liếc nhìn tiểu nữ hài nằm ngủ trên băng ghế, tiểu nữ hài ngủ rất say, tay thì vẫn giữ khư khư thanh kiếm. Bên tay phải nàng là xiên kẹo hồ lô mà hắn cho.

Diệp Huyền sầm mặt, đừng bảo tầng thứ chín xong đời rồi nhé!

Chắc Liên Thiển và tầng thứ chín đang dè chừng tiểu nữ hài!

Diệp Huyền lại hỏi: “Tiền bối?”

Ở một nơi như thế này, hắn thực sự không có cảm giác an toàn.

Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, thầm hỏi trong lòng: “Tiền bối, ngươi còn có đó không?”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, hắn ngồi trên mặt đất và bắt đầu trị thương.

Tầng thứ chín vẫn không trả lời.

Đối phương không trả lời.

Lần này thì Diệp Huyền hiểu rồi!

Không có trăng, cũng không có sao, không gian bị bao phủ bởi bóng tối, tĩnh mịch đến mức hơi sợ.

Hắn lại gọi thêm lấy lần nữa, nhưng đối phương vẫn không đáp lời.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng mở mắt, quay đầu nhìn ra bên ngoài Đại Đạo thôn. Hình như hắn đã trông thấy thứ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, không khỏi lùi về phía sau vài bước.

Ban nãy bị sức mạnh của hai con dị thú ảnh hưởng nên giờ cơ thể hắn vẫn chưa bình phục hoàn toàn, hắn phải dành thời gian để bản thân mình duy trì ở trạng thái tốt nhất.

Khoảng nửa canh giờ sau, trời đã tối hẳn.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền không còn hoảng loạn nữa. Hắn lấy Trấn Hồn kiếm ra rồi lại liếc nhìn nữ tử kia. Nữ tử kia còn đang lơ lững giữa không trung, nàng đang nhìn hắn.

Diệp Huyền lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nếu đối phương là nữ quỷ thì hắn cần gì phải sợ?

Hắn không hề do dự mà rút kiếm chém về phía trước.

Điều quan trọng nhất chính là gương mặt của nữ tử này đáng sợ vô cùng, trông cứ như mặt của một con ác quỷ vậy.

Đường kiếm của hắn bổ vào không trung!

Ở bên ngoài Đại Đạo thôn có một vị nữ tử, nữ tử đó mặc hồng y, hai tay giấu trong ống tay áo, mái tóc dài bay bay, trông cả người có vẻ mờ ảo.

Hắn quay đầu nhìn tiểu nữ hài nằm trên băng ghế gỗ, nàng vẫn đang ngủ, chưa tỉnh lại.

Diệp Huyền sững sờ, liếc mắt nhìn khắp xung quanh. Ban nãy nữ tử kia đã biến mất ngay tại chỗ.

Biến mất rồi ư?

Thoạt nhìn quả thực rất dọa người.

Trấn Hồn kiếm!

Trời sinh khắc linh hồn!

Khoảnh khắc Diệp Huyền chém kiếm xuống, nữ tử kia bỗng biến mất.

Hắn còn có Trấn Hồn kiếm cơ mà!

Diệp Huyền khẽ chau mày. Mà vào lúc này, nữ tử kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Gương mặt của nàng chỉ cách mặt hắn khoảng một tấc. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc ấy, Diệp Huyền cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Nữ tử không đáp lời, cơ thể nàng bỗng trở nên hư ảo.

Diệp Huyền nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là ai?”

Hắn lại quay đầu nhìn ra bên ngoài Đại Đạo thôn, nơi đó trống rỗng chẳng có gì cả.

Chẳng lẽ hắn bị ảo giác?

Diệp Huyền thấy hơi nghi ngờ.

Một lát sau, hắn trở về chỗ cũ, đặt Trấn Hồn kiếm ra trước mặt: “Tiểu Hồn, ban nãy đó là linh hồn hay là người?”

Tiểu Hồn đáp: “Không phải linh hồn, nhưng cũng không phải người!”

Diệp Huyền chau mày: “Là sao?”

Tiểu Hồn đáp: “Không biết nữa!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, ở bên ngoài Đại Đạo thôn, nữ tử kia lại xuất hiện!

Hắn nhìn nữ tử đó, trong lòng không khỏi nâng cao phòng bị: “Các hạ là ai?”

Diệp Huyền lại hỏi: “Không thể nói sao?”

Hồng y nữ tử trầm mặc.

Diệp Huyền vội hỏi: “Nàng ta là ai?”

Lúc này, hồng y nữ tử liếc nhìn tiểu nữ hài đang say ngủ ở phía không xa rồi nói: “Nguy hiểm!”

Ở đây đúng là chẳng có một chút xíu cảm giác an toàn nào!

Ở bên ngoài, mặc dù hắn không phải người vô địch nhưng ít nhất hắn cũng có ít địch thủ. Tuy nhiên sau khi tới nơi này, hắn cảm giác mình đã trở thành một đệ đệ!

Ăn á?

Diệp Huyền sững sờ, nữ tử này cũng là một người ham ăn? Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn lấy một xiên kẹo hồ lô ra rồi đưa cho hồng y nữ tử, nàng nhận lấy xiên kẹo hồ lô rồi bắt đầu ăn.

Diệp Huyền quay đầu nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài vẫn đang ngủ và chưa thấy dấu hiệu tỉnh dậy.

Hắn nhìn hồng y nữ tử, hỏi: “Tiền bối, đây là nơi nào?”

Hồng y nữ tử chỉ liếc mắt nhìn hắn mà không đáp lời, chăm chú liếm kẹo hồ lô.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tiền bối, ta vừa mới tới đây, không quen thuộc với nơi này, ngươi có thể nói với ta được không?”

Hồng y nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Rời đi.”

Rời đi.

Diệp Huyền lắc đầu, hắn cũng muốn rời đi lắm chứ!

Hồng y nữ tử lên tiếng: “Ăn.”

Diệp Huyền chau mày: “Ngươi định làm gì?”

Hắn nhìn nữ tử đột nhiên giơ tay phải ra.

Bên ngoài thôn, hồng y nữ tử vẫn chưa rời đi. Diệp Huyền nghĩ ngợi một hồi, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt hồng y nữ tử, nhìn nàng và hỏi: “Xưng hô với các hạ như thế nào đây?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi đi tới bên cạnh tiểu nữ hài, hắn ngồi ở đó. Ở nơi đó hắn thấy khá là an toàn.

Hồng y nữ tử chỉ nhìn Diệp Huyền mà không đáp lời.

Hồng y nữ tử nhìn hắn, khẽ liếm kẹo hồ lô rồi nói: “Nguy hiểm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận