Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 693: Ta Có Một Ý

Nam tử trung niên nhìn hướng đám Diệp Huyền chạy, nói khẽ:

- Hắn lại bị giết… xem ra, Diệp Huyền này có thủ đoạn mà chúng ta không biết!

Một lão giả sau lưng trầm giọng:

- Người này thực sự không đơn giản, lần này chúng ta tổn thất thảm trọng…

Nam tử mặc tử bào nói:

- Phải từ bỏ sao?

Lão giả trầm giọng:

- Gia chủ Hoàng Phủ gia ta cũng đã ngã xuống…

Lão giả nhìn nam tử mặc tử bào:

- Nói vậy là sai rồi, không có Hoàng Phủ gia ngươi, chúng ta cũng sẽ đuổi tiếp. Chẳng qua, Hoàng Phủ gia các ngươi cam tâm sao? Không chỉ tổn thất bốn tên Thánh cảnh, ngay cả gia chủ cũng vẫn lạc…

Nam tử mặc tử bào quay đầu nhìn lão giả, cười nói:

Nam tử mặc tử bào khẽ lắc:

- Như vậy càng cần báo thù, không phải sao

- Hoàng Phủ Hiền, ngươi không thể làm chủ được, thông tri lão gia chủ của các ngươi đi!

Người bị thanh kiếm kia chém, chính là gia chủ Hoàng Phủ gia!

Lão giả yên lặng.

Lão giả yên lặng.

Nam tử mặc tử bào cười khẽ:

- Các hạ muốn lợi dụng Hoàng Phủ gia ta?

Nam tử mặc tử bào rời đi không lâu, một lão giả đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy lão giả này, Hoàng Phủ Hiền vội thi lễ:

- Theo ta được biết, lão gia chủ Hoàng Phủ gia các ngươi vẫn còn, nếu lão biết nhi tử của lão chết oan chết uổng, ngươi nói xem, lão sẽ làm thế nào?

- Lão gia chủ!

Nam tử mặc tử bào cười nói:

Nói xong, trực tiếp quay người biến mất.

Hoàng Phủ Khiếu khẽ lắc:

Hoàng Phủ Hiền trầm giọng:

Hoàng Phủ Khiếu lạnh lùng:

Hoàng Phủ Khiếu nói khẽ:

Hoàng Phủ Khiếu nói:

Người này, chính là gia chủ tiền nhiệm Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Khiếu!

Hoàng Phủ Khiếu nói:

Hoàng Phủ Hiền yên lặng.

- Cảm thấy không có khả năng?

- Vũng nước đục này, Hoàng Phủ gia ta không nên nhảy vào!

- Ngươi cho rằng bọn hắn thực sự muốn hợp tác với chúng ta sao? Lão phu đã nhìn rõ, bọn hắn chỉ muốn lợi dụng chúng ta bức ra lá bài tẩy của Diệp Huyền, nhưng không muốn tự đi thử, cho nên mới muốn tìm chúng ta! Nếu như tiếp tục, như vậy không chỉ là chết mấy tên Thánh cảnh nữa, mà sẽ là diệt tộc.

Hoàng Phủ Hiền biến sắc:

- Diệt tộc? Cái này…

- Lão gia chủ, chúng ta đánh giá thấp Diệp Huyền này.

- Gia chủ…

Hoàng Phủ Hiền hơi chút do dự, nói:

- Gọi tất cả trở về, không nhúng vào việc này nữa!

- Đám người này không rõ lai lịch, thực lực lại càng thâm bất khả trắc, nhưng lại kiêng kỵ Diệp Huyền này như vậy, có thể nghĩ, Diệp Huyền này không đơn giản tới mức nào!

Nói xong, lão nhìn xa, nói khẽ:

- Bàn cờ này, quá lớn. Hoàng Phủ gia ta không nhúng tay nổi! Giờ thu tay lại, có lẽ còn kịp, tiếp tục lẫn vào, sợ là Hoàng Phủ gia ta phải xóa tên!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hoàng Phủ Hiền thấp giọng thở dài, cũng đi theo.



Trên một hòn đảo, nam tử mặc tử bào lẳng lặng nhìn ra biển, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, một lão giả mặc hắc y xuất hiện, lão giả hơi hơi thi lễ:

- Nhân Quân, Hoàng Phủ gia chọn thối lui.

Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn lão giả mặc hắc y:

- Không thể để hắn tới Táng Thiên trường thành, nếu không, chúng ta không thể tiếp tục nhúng tay!

Nhân Quân nói khẽ:

- Dựa theo tốc độ của đầu Yêu thú kia, ít nhất cũng cần ba ngày!

Lão giả mặc hắc y gật đầu:

- Nếu ta liệu không sai, Diệp Huyền này, còn cần ba ngày mới có thể tới Táng Thiên trường thành?

Lão giả mặc hắc y nói:

- Theo thuộc hạ điều tra, vị cung chủ kia từng âm thầm tương trợ Diệp Huyền. Có điều lý do vì sao, thuộc hạ còn chưa điều tra được!

Nhân Quân nói:

- Không cần tra xét, hiện Diệp Huyền đã rời Vị Ương thành, cũng có nghĩa, nàng sẽ không nhúng ta vào vụ này nữa.

Lão giả mặc hắc y trầm giọng:

- Lúc gia chủ Hoàng Phủ gia bị chém… thuộc hạ cũng không tra được là ai xuất thủ!

Nhân Quân khẽ cười:

- Ta nói hắn chờ ta, hắn lại tự tiện xuất thủ, rõ là muốn giết Diệp Huyền, sau đó độc chiếm chí bảo. Đáng tiếc, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền còn át chủ bài… người a, không thể quá tham lam, kẻ quá tham lam, thường không có kết cục tốt!

Nói xong, hắn đứng lên:

- Không cần! Bọn hắn cũng không cản đường chúng ta! Hơn nữa, nếu diệt Hoàng Phủ gia, sẽ làm kinh động tới Vị Ương cung kia… vị cung chủ kia, không thể khinh thường!

Nhân Quân lắc đầu:

- Cần đi diệt bọn hắn hay không?

Lão giả mặc hắc y nói

- Hoàng Phủ Khiếu này cũng không ngốc!

Nhân Quân mỉm cười:

- Ma Kha tộc có động tĩnh gì chưa?

Lão giả mặc hắc y lắc đầu:

- Không có!

Nhân Quân cười nói:

- Ngươi sai!

Lão giả mặc hắc y nhìn Nhân Quân, Nhân Quân cười nói:

- Nếu ta liệu không sai, bọn hắn cũng đã sớm nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền này! Chẳng qua là, Vị Ương cung còn chưa động thủ, bọn hắn cũng không động thủ thôi.

Lão giả mặc hắc y không hiểu:

- Vì sao?

Nhân Quân cười nói:

- Vị Ương cung không động thủ, bọn hắn cũng không dám động thủ. Bởi đây là Vị Ương Tinh vực, là địa bàn của Vị Ương Thiên. Thế nhưng, nếu Vị Ương Thiên động thủ, bọn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào, hoặc đoạt bảo, hoặc giết người!

Nói xong, hắn hơi khép mắt lại:

- Bọn hắn kiềm chế lẫn nhau, đây chính là cơ hội của chúng ta… Diệp Huyền a Diệp Huyền, ta muốn xem ngươi, còn có lá bài nào chưa lật.

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, một thanh âm vang lên:

- Truyền lệnh, để Tam Sát đi chiếu cố hắn.

Lão giả mặc hắc y hơi hơi thi lễ:

- Tuân mệnh!

Nói xong, trực tiếp biến mất.



Một nơi khác, Đế Khuyển cùng Diệp Huyền chạy như điên, giờ khắc này, tốc độ Đế Khuyển đã tăng lên tới cực hạn.

Trên lưng Đế Khuyển, Diệp Huyền ngồi yên tĩnh xếp bằng, hai tay đặt trước bụng, điên cuồng hấp thu Tử Nguyên tinh!

Trị thương!

Trận chiến trước đó, hắn cũng phải tiêu hao cực lớn, đặc biệt là lúc sau thôi động Giới Ngục tháp, mặc dù không hoàn toàn thôi động, nhưng cũng đã tạo thành ảnh hưởng nhất định.

Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Tiểu tử, có phải thứ gì đó trong cơ thể ngươi sắp ra không?

Diệp Huyền gật đầu.

Đế Khuyển nói:

- Không dễ đối phó?

Diệp Huyền cười khổ.

Đối phó?

Nếu dễ làm, thanh kiếm kia đã không rời đi!

Hiện thanh kiếm kia rời đi, thiếu nó, Diệp Huyền hắn cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh…

Nữ tử váy trắng!

Không thể không nói, hắn có chút nhớ nữ tử váy trắng.

Như nghĩ tới điều gì, thần sắc Diệp Huyền liền trầm xuống.

Ỷ lại!

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại nghĩ nếu như nữ tử váy trắng tới, nhất định có thể giải quyết mối nguy này!

Sự thực cũng là như thế!

Nhưng, Diệp Huyền hắn lại không thể, không được phép ỷ lại nữ tử váy trắng, hắn không cho phép bản thân ỷ lại vào người khác.

Một khi có ý ỷ lại, sẽ có tâm lười biếng.

Vạn sự đều phải dựa vào bản thân!

Diệp Huyền hít sâu một hơi, lòng tay mở ra, một thanh kiếm hiện trong tay, là Tiên Linh kiếm! Cầm kiếm trong tay, Diệp Huyền mỉm cười:

- Nhất định phải dựa vào bản thân!

Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Tiểu tử, có chí khí. Nếu đã như vậy, ngươi thả ta đi, được không?

Diệp Huyền sạm mặt lại…

- Ha ha…

Đế Khuyển nói:

- Tiểu tử, nếu ngươi đã không còn cách nào khác, ta có một ý thế này, muốn nghe hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận