Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3611. Triệu công tử!



Chương 3611. Triệu công tử!




Võ Linh Vương trầm giọng nói: “Ám Ẩn huynh, ngươi nói Diệp Huyền phát hiện ra ngươi?”
Ám Ẩn trầm giọng nói: “Ngươi tưởng ta đang lừa ngươi à?”
Võ Linh Vương và Thần Khâm liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai người tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Thần Khâm trầm giọng nói: “Ta đã bảo rồi, cái tên đó rất không đơn giản!”
Võ Linh Vương đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Ám Ẩn đột nhiên quay người: “Ai?”
Ba người quay người nhìn, ở phía không xa, một nam tử chầm chậm bước đến.
Là Diệp Huyền!
Trông thấy Diệp Huyền, vẻ mặt ba người bèn trở nên khó coi, nhất là Ám Ẩn. Không chỉ sắc mặt khó coi mà ánh mắt hắn ta còn chứa vẻ kiêng kị.
Diệp Huyền nhìn Ám Ẩn, hắn mỉm cười: “Các hạ và Võ Linh Vương, Thần Khâm cô nương có thù hả?”
Ám Ẩn trầm mặc.
Lúc này, Võ Linh Vương đột nhiên nói: “Diệp Huyền, ngươi không phải cường giả Mệnh Tri cảnh!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Mệnh Tri cảnh? Võ Linh Vương, ngươi đúng là nực cười!”
Nói đoạn, hắn đột nhiên nói: “Giết đi!”
Dứt lời, một đường kiếm quang đột nhiên lóe lên.
Vụt!
Thời không bèn nứt ra.
Vẻ mặt Võ Linh Vương lập tức thay đổi, hắn ta xông lên phía trước rồi đánh một quyền, sức mạnh to lớn bùng phát ra như núi lửa. Chỉ trong chốc lát, cả Thiên Cực thành như rung chuyển!
Trong Thiên Cực thành, sắc mặt tất cả các cường giả đều thay đổi, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vụt!
Trên tầng mây, một mảng kiếm quang đột nhiên bùng nổ. Ngay sau đó, một nam tử trung niên lùi mạnh về phía sau!
Là Võ Linh Vương!
Sau khi Võ Linh Vương dừng lại, nhục thân của hắn ta lập tức biến thành hư vô, chỉ còn lại mỗi linh hồn!
Người ra tay không phải Diệp Huyền mà là Hư Vọng đã đạt đến Nguyên Thần cảnh!
Võ Linh Vương nhìn Hư Vọng bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi… ngươi đã đạt đến Nguyên Thần cảnh, hơn nữa sức chiến đấu… còn kinh khủng như vậy!”
Ám Ẩn và Thần Khâm ở bên cạnh đều mang sắc mặt khó coi vô cùng, hai người đều không ngờ thực lực của Hư Vọng lại kinh khủng đến mức độ ấy!
Một đường kiếm đã đánh tan nhục thân của Võ Linh Vương ư?
Lúc này, Hư Vọng nhìn Võ Linh Vương chỉ còn lại linh hồn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cái thứ rác rưởi như ngươi mà cũng xứng tính kế sư tôn của ta?”
“Sư tôn?”
Võ Linh Vương híp mắt: “Sư tôn của ngươi là ai?”
Ở phía xa xa, Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi nói xem là ai?”
Đôi đồng tử của Võ Linh Vương co lại: “Ngươi… ngươi cũng chỉ mới Vô Gian chi đạo thôi, sao ngươi là sư tôn của nàng ta được!”
“Vô Gian chi đạo?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Võ Linh Vương, ngươi đúng là nực cười!”
Võ Linh Vương phẫn nộ: “Diệp Huyền, ngươi đừng có mà giả bộ! Ngươi có bản lĩnh thì ngươi tự ra tay đi, nào, ngươi ra tay đi!”
“Ngươi cũng xứng?” Lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn, ở phía không xa, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân đi tới!
Huyền Cơ lão nhân nhìn Võ Linh Vương: “Cái thứ như ngươi mà cũng xứng để tiền bối ra tay ư?”
Võ Linh Vương nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Huyền Cơ lão nhân, tốt xấu gì ngươi cũng sống vài trăm vạn năm mà sao trí thông minh của ngươi thấp như vậy? Cái tên này mới chỉ là Vô Gian chi đạo, ngươi thực sự không nhìn ra à?”
Huyền Cơ lão nhân phẫn nộ: “Im miệng! Võ Linh Vương, tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh mà trí thông minh của ngươi sao lại thấp đến mức này?”
Võ Linh Vương phẫn nộ: “Hắn không phải Mệnh Tri cảnh, ra tay là biết ngay! Ngươi bảo hắn ra tay đi!”
Huyền Cơ lão nhân phẫn nộ: “Cái thứ như ngươi mà cũng xứng để tiền bối ra tay? Ngươi có biết hôm đó chúng ta tiến vào di tích kia, tiền bối đã miểu sát một cường giả Mệnh Tri cảnh không! Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy đấy, sao mà giả được?”
Võ Linh Vương sững sờ, sau đó nói: “Tuyệt đối không thể nào! Diệp Huyền cũng chỉ là nhân loại đến từ nền văn minh thấp kém. Hắn không thể là Mệnh Tri cảnh! Hắn chỉ là một con kiến thôi!”
Huyền Cơ lão nhân lắc đầu, hắn ta nhìn Võ Linh Vương, ánh mắt lộ vẻ thương hại.
Con à, mi quá ngốc rồi!
Hết thuốc cứu rồi!
Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười: “Giết!”
Dứt lời, Hư Vọng đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Võ Linh Vương thay đổi, hắn ta vội vàng nói: “Thần Khâm cô nương, cứu mạng!”
Thần Khâm ở bên cạnh không ngăn cản Hư Vọng mà xông về phía Diệp Huyền!
Thấy Thần Khâm xông tới, Diệp Huyền mỉm cười, hắn không có ý định ra tay.
Lúc này, Mộc Sâm đã chắn trước mặt Diệp Huyền, ánh mắt hắn ta hiện lên lệ khí: “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng ra tay với tiền bối?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên.
Uỳnh!
Thần Khâm bèn bị một luồng sức mạnh ép dừng lại.
Nàng ta đang định ra tay nhưng có vẻ nhận ra điều gì đó nên bỗng quay đầu. Ở phía xa xa, một đường kiếm quang lóe lên. Thanh Huyền Kiếm lập tức cắm vào trán Võ Linh Vương, ngay sau đó, Thanh Huyền Kiếm bắt đầu hấp thụ linh hồn hắn ta!
Chết rồi!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy cường giả Nguyên Thần cảnh bèn trở nên nghiêm trọng!
Phải biết rằng bọn họ đều là cường giả Nguyên Thần cảnh, thực lực chẳng kém gì Võ Linh Vương. Thế mà Hư Vọng lại có thể chém chết Võ Linh Vương, điều này chứng tỏ gì?
Chứng tỏ Hư Vọng cũng có thể chém bọn họ!
Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân đưa mắt nhìn nhau, sau khi Hư Vọng đi theo Diệp Huyền, thực lực của nàng đã tăng lên quá kinh khủng!
Hết chương 3611.



Bạn cần đăng nhập để bình luận