Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1783: Thời đại đó rất mạnh

Hư Vô Duy Độ!

Không thể không nói, Diệp Huyền vẫn có chút kiêng kỵ với nơi này.

Nhưng bây giờ hắn phải liều thôi, nếu không thì với tốc độ bình thường, hắn phải mất ít nhất mấy chục năm mới đạt tới Luân Hồi cảnh!

Trong khoảng thời gian mấy chục năm, Ngũ Duy Kiếp đã qua rồi!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tiền bối, bây giờ ngươi có thể tiết lộ một chút về chuyện Hư Vô Duy Độ này không?"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát, nói: "Ngươi đi vào là biết."

Diệp Huyền cạn lời.

Tên này cũng sợ chết quá rồi!

Thủ mộ lão nhân lắc đầu: "Trở về đi!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Vậy khi nào mới thích hợp để cho ta đi vào?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương bảo ta tới!"

Thủ mộ lão nhân nói: "Nếu là người khác thì không cho vào, nhưng nếu ngươi muốn vào, ta có thể cho ngươi vào, chỉ là nơi này thật sự rất nguy hiểm đối với ngươi, không thích hợp cho ngươi của hiện tại tiến vào."

Nhìn thấy người này, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, lão giả này không phải người bình thường!

Thủ mộ lão nhân nhìn thoáng qua phần bụng của Diệp Huyền, sau đó nói: "Chắc chắn?"

Hắn lắc đầu, đúng lúc đang muốn đi vào thì một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Thủ mộ lão nhân trầm mặc.

Thủ mộ lão nhân nhìn Diệp Huyền: "Làm gì?"

Thủ mộ lão nhân!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không cho vào sao?"

Diệp Huyền: "..."

Tầng thứ chín: "..."

Thủ mộ lão nhân nhìn về phía Diệp Huyền: "Xác định muốn đi vào không?"

Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín đột nhiên vang lên từ giữa sân: "Để cho hắn đi vào đi! Vận khí của hắn nghịch thiên, chắc là không sao đâu.”

Tầng chín nói: "Ngươi hỏi hắn!"

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía thủ mộ lão nhân: "Tiền bối, rốt cuộc nơi này là nơi nào?"

Một lát sau, Diệp Huyền phát hiện mình đã tới một khu nghĩa địa.

Diệp Huyền trầm mặc.

Thủ mộ lão nhân khẽ gật đầu: "Vậy thì đi vào đi!"

Diệp Huyền nhíu mày, đi rồi sao?

Diệp Huyền suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Đi vào!"

Hắn không đi, mà là lập tức rời khỏi Hư Vô Duy Độ.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.

Tầng thứ chín nói: "Đi đi!"

Nói xong, hắn ta và Diệp Huyền lập tức biến mất tại chỗ.

Rõ ràng đối phương cũng không muốn nói với hắn.

Lúc này, thủ mộ lão nhân kia lại nói: "Ngươi đi về phía bên phải, cách đây ngàn dặm có một cái giếng khô, đó chính là Luân Hồi Tỉnh."

Diệp Huyền còn muốn hỏi cái gì đó, thủ mộ lão nhân lại đột nhiên biến mất một cách im lặng.

Bầu trời ở đây âm u, gió lạnh thổi khắp nơi, lạnh đến thấu xương, liếc mắt một cái là thấy có rất nhiều mộ địa.

Thủ mộ lão nhân nói: "Ta chỉ là một người canh mộ."

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo: "Tiền bối?"

Thủ mộ lão nhân nhìn thoáng qua hắn, lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đã đi tới tiệm cầm đồ Thiên Đạo, hắn lại tìm được Tiểu Đạo một lần nữa, Tiểu Đạo nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rốt cuộc đó là một nơi như thế nào?"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Ngươi đã từng đi rồi sao?"

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo trầm mặc một lát, sau đó nói: "Hắn ta không dám nói cho ngươi biết?"

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Vậy để cho ta nói cho ngươi biết! Nơi đó gọi là Thần Ma Mộ Địa!"

Thần Ma Mộ Địa!

Diệp Huyền nhíu mày: "Thần? Ma?"

Tiểu Đạo ngồi xuống, sau đó nói: "Trước thời đại cổ, chính là thời đại Thần Ma, mà trên thời đại Thần Ma, còn có một thời đại nữa chính là thời đại Thiên Đạo."

Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: "Thời đại Thần Ma là một vài Thần và Ma chân chính."

Tiểu Đạo lại nói: "Tóm lại, người ở thời đại đó thật sự rất mạnh, mạnh đến mức Chủ Tể cảnh đi như chó chạy ngoài đất."

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Đạo chớp chớp mắt: "Ngươi biết nhiều như vậy để làm gì?"

Diệp Huyền hỏi: "Cách nào?"

Dưới môi trường khác nhau như vậy thì chắc chắn là người tu luyện cũng không giống nhau!

Gấp cả nghìn lần đấy!

Điều này không thể dùng từ khủng bố để hình dung được nữa rồi!

Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: "Người của thời đại đó, bọn họ được trời phú, hưởng hết lộc trời ban! Tu luyện ở trong môi trường như vậy, ngươi không thể tưởng tượng ra được tốc độ tu luyện của bọn họ đâu. Cũng bởi vì như thế, cường giả ở thời đại kia cực kỳ mạnh..."

Nói tới đây, nàng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Đừng hỏi ta cái gì mà bọn họ với nữ tử váy trắng ai mạnh hơn, ta không muốn đánh chết ngươi!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Đạo tiếp tục nói: "Ở thời đại đó, một vài sinh linh cường đại sau khi đạt tới cực hạn, từ một mức độ nào đó mà nói, xem như đã là bất chết bất diệt rồi. Đương nhiên không thể bất tử bất diệt trên ý nghĩa thật sự.”

Diệp Huyền nhíu mày: "Có ý gì?"

Tiểu Đạo cười nói: "Nói một cách đơn giản thì là có một số người ở thời đại đó, khi tuổi thọ của bọn họ sắp hết, bọn họ có thể dùng một phương thức khác để sinh tồn."

Sắc mặt của Diệp Huyền hơi thay đổi, nếu như thật sự dồi dào hơn gấp ngàn lần, vậy thì cũng quá khủng bố rồi!

Dồi dào gấp ngàn lần!

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Có! Ngươi có biết tại sao lại có nhiều cường giả siêu cấp như vậy không? Bởi vì thời đại càng sớm, linh khí lại càng dồi dào, ở thời đại Thần Ma, linh khí của thời đại kia ít nhất phải dồi dào hơn gấp ngàn lần so với hiện tại, tu luyện ở trong môi trường như thế, cho dù là một con heo cũng có thể đạt tới Luân Hồi cảnh.”

Diệp Huyền có chút kinh ngạc: "Thần và Ma chân chính? Có Thần?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận