Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 703: Còn Cần Nỗ Lực!

Ầm!

Xùy!

Hai người lập tức tách ra.

Diệp Huyền lui lại gần trăm trượng, Đường bàn tử cũng lui vài chục trượng, thế nhưng vừa dừng lại, một thanh khí kiếm đã đột nhiên cắm vào ngực hắn, còn một thanh khí kiếm gạt tới yết hầu, có điều đã bị tay phải hắn nắm chặt. Thế nhưng, một thanh khí kiếm khác lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã cắm tới hậu tâm của hắn, cùng lúc đó, vô số khí kiếm khác đã bao quanh…

Nhìn thấy cảnh này, đám người bên dưới đều thấy tê dại cả da đầu!

Tốc độ đám phi kiếm này, thực sự quỷ thần khó lường!

Đúng lúc này, Đường bàn tử đột nhiên nộ rống, một hư ảnh kim giáp xuất hiện trên người, kim giáp vừa hiện, đám khí kiếm của Diệp Huyền chém tới đều dồn dập tiêu tan.

Nhìn thấy cảnh này, đám người đi theo Đường bàn tử liền hơi trầm xuống.

- Đường bàn tử không dùng ngoại vật, kim giáp này là thần thông chi thuật, là do hắn luyện ra được, không tính là ngoại vật!

Kiếm này quá quỷ dị, dù là hắn nếu phải đối mặt, cũng không có bất cứ biện pháp phòng ngừa nào.

Trấn Hồn kiếm!

Đương nhiên, không phải hắn mạnh, mà là Trấn Hồn kiếm mạnh!

- Muốn dùng ngoại vật sao?

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới.

Bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại mạnh tới mức khiến Đường bàn tử phải thi triển một lá bài tẩy!

Thấy Diệp Huyền thu Trấn Hồn kiếm, nam tử kia liền thở nhẹ một hơi, vũ khí này, vừa nhìn là biết tồn tại cấp Tạo Hóa, nếu Diệp Huyền dùng tới, như vậy thực sự sẽ biến thành sinh tử chi chiến!

Thanh âm vừa dứt, một thanh hắc kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay!

Nơi xa, Diệp Huyền cũng không tiếp tục xuất thủ, nhìn Đường bàn tử:

Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó thu Trấn Hồn kiếm, nói thật, nếu dùng ngoại vật, dù là Tạo Hóa cảnh ở đây, hắn cũng có thể nháy mắt chém giết!

Bạch tiên sinh!

Kiếm này vừa hiện, khóe mắt Đường bàn tử liền nhảy lên, mà một nam tử sau lưng Đường bàn tử đột nhiên đứng dậy, nhìn qua Diệp Huyền:

Nhìn thấy người này, đám Đường bàn tử liền vội thi lễ:

- Sao không đánh nữa?

Nghe thanh âm này, đám người đều hơi biến sắc, cùng quay đầu nhìn lại, một nam tử mặc bạch bào xuất hiện.

Đường bàn tử không dám nói, Diệp Huyền lại cường ngượng:

Bạch tiên sinh nhìn qua Đường bàn tử cùng Diệp Huyền:

Diệp Huyền gật đầu:

Diệp Huyền cũng không ngốc, vội thi lễ:

Bạch tiên sinh vừa dứt, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền biến sắc, lui sau một đoạn, nhưng hắn vừa lui, hắc ảnh kia đã lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, sau đó, Diệp Huyền liền cảm thấy bụng nhỏ đau đớn, thân hình cong gập bay ra sau!

- Bái kiến Bạch tiên sinh!

Tường thành rung lên kịch liệt, giờ khắc này, Diệp Huyền thấy toàn thân như muốn nát bấy!

Ầm!

Vừa bay mấy trượng, Diệp Huyền liền thấy chân phải bị ai đó hãi hãi, sau một khắc, hắn liền mất trọng tâm mà rơi xuóng, ầm ầm đập xuống tường thành.

- Bái kiến Bạch tiên sinh!

- Đúng vậy, chẳng qua là luận bàn một chút!

Bạch tiên sinh khẽ gật:

- Cũng tốt, A Quỷ, tới luận bàn với hắn một chút!

- Tiếp tục đánh đi!

- Luận bàn?

Bạch tiên sinh nhìn Diệp Huyền:

- Chỉ là luận bàn một chút!

Nhưng, chuyện này còn chưa kết thúc, hắn lại cảm thấy bản thân bị nhắc lên, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, sau đó vô số khí kiếm xuất hiện, rất nhanh, hắc ảnh kia biến mất, Diệp Huyền liền thầm thở nhẹ, nhưng sau một khắc, hắc ảnh lần nữa xuất hiện trước mặt, mà đám khí kiếm xung quanh, đã lại biến mất vô tung!

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém tới!

Kiếm chém, trực tiếp chém vào hư không!

Hắc ảnh kia đã xuất hiện sau lưng hắn, sau đó hắn liền thấy như bị thiết chùy đập tới, cả người cứ thể bay ra ngoài.

Mà trong chớp mắt Diệp Huyền bay ra, mấy đạo khí kiếm kia lần nữa chém về sau hắn, tốc độ khi kiếm cực nhanh, nhưng vừa tới trước mặt hắc ảnh, hắc ảnh đã lại biến mất, lúc xuất hiện, đã lại đứng trước mặt Diệp Huyền.

Ầm!

Diệp Huyền lần nữa bay ra ngoài, mà lúc này, hắc ảnh xuất hiện ngoài mười trượng, trong tay, nắm ba thanh phi kiếm!

Chính là khí kiếm của Diệp Huyền!

Tốc độ của hắn… đã không thể dùng ngôn từ để hình dung!

Nhận sai?

Đám người: “…”

Hắc ảnh ngừng lại.

- Ta, ta nhận sai…

Lúc này, Diệp Huyền cũng chậm rãi bò lên, đám người nhìn Diệp Huyền, hắc ảnh đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên giơ hai tay lên:

Đường bàn tử trực tiếp bay ra ngoài, bay rất xa.

Đường bàn tử như hóa đại pháo, vèo cái bay ra ngoài, rất nhanh, hắc ảnh kia đã đè Đường bàn tử lên chân tường thành, điên cuồng tẩm quất một trận…

Đám người tê cả da đầu!

Một hồi sau, hắc ảnh tiện tay quăng ra ngoài, Đường bàn tử trực tiếp bay tới bên cạnh Diệp Huyền.

Hai người nằm bệt trên đất, không động nổi ngón tay.

Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn hai người:

- Không phải rất giỏi sao? Tiếp tục đánh đi!

Đường bàn tử đột nhiên bò lên, chỉ Diệp Huyền, cả giận nói:

- Ta không phục, là hắn xuất thủ trước, là hắn…

Ầm!

Phốc!

Đúng lúc này, hắc ảnh kia lại xuất hiện trước mặt Đường bàn tử, Đường bàn tử vội biến sắc, đang muốn xuất thủ, một nắm đấm đã trực tiếp đánh tới bụng hắn.

Thấy Diệp Huyền bị ngược, đám Đường bàn tử liền cười ha ha.

Diệp Huyền: “…”

- Tiểu chủ… chịu thua đi, ngươi không đánh lại hắn!

Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên trong đầu:

Đám người có chút ngẩn người, nhận sai sao?

Bạch tiên sinh nhìn qua Diệp Huyền, quay người rời đi.

Hắc ảnh tên A Quỷ cũng lặng yên biến mất!

Đám người ở lại đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Huyền vội ngồi xuống, hiện hắn cảm thấy ba trăm linh sáu khớp xương đều rã rời!

Giờ nghĩ lại hắc ảnh tên A Quỷ kia, hắn còn cảm thấy sợ hãi!

Mọi mặt, đối phương đều nghiền ép hắn!

Loại người này, quá kinh khủng!

Lúc này, Chiến Quân cùng tên trọc đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hai người nhìn qua Diệp Huyền, Chiến Quân hỏi:

- Không sao chứ?

Diệp Huyền cười khổ:

- Không chết được!

Chiến Quân cười hắc hắc:

- Không chết được thì tốt! Hơn nữa, Diệp huynh ngươi rất mạnh a!

Rất mạnh?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Mạnh thì đã không bị đánh thành như vậy!

Sắc mặt tên trọc cùng Chiến Quân có chút cổ quái.

Diệp Huyền hỏi:

- Sao vậy?

Chiến Quân cười khổ:

- Diệp huynh, ngươi biết người vừa rồi là ai không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Chiến Quân trầm giọng nói:

- A Quỷ!

Diệp Huyền hỏi:

- Lai lịch ra sao?

Chiến Quân cười khổ:

- Chúng ta từng nhìn hắn chiến đấu, hắn giết Tạo Hóa cảnh như giết gà, nói thế này đi, Tạo Hóa cảnh căn bản không có sức hoàn thủ trước mặt hắn! Không chỉ thế, nghe nói hắn là nhóm người đầu tiên thủ vệ Táng Thiên trường thành, cũng là nhóm người đầu tiên giao thủ với Ma Kha tộc.

Nói xong, thanh âm dần trở nên nhẹ:

- Trong đám người năm đó, số người sống vô cùng ít!

Tên trọc khẽ gật:

- Ở Táng Thiên trường thành hiện tại, người mạnh nhất là A Quỷ, còn Bạch tiên sinh, chúng ta chừng từng thấy hắn xuất thủ. Mà trong thế hệ trẻ, mạnh nhất là Tiết Bạch Y, có điều tên này không thường ở đây, chúng ta rất ít thất hắn. Trừ hắn ra, còn có Chu Sinh Sinh, sau đó là Đường bàn tử. Đương nhiên, hiện thêm cả Diệp huynh!

Hắn?

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Còn cần nỗ lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận