Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 644: Đệ Nhất Phàm Nhân, Kiếm Đạo Đỉnh Phong!

Mà một bên, Độc Cô Huyên nhìn đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng, nàng nhìn về phía yêu thú cách đó không xa, người sau lãnh đạm nói:

- Tinh huyết của ta, chí cương chí dương, nếu hắn có thể gánh vác, tự nhiên là thu hoạch to lớn, nếu không thể gánh vác...

Nói đến đây, vẻ mặt nó đột nhiên đại biến:

- Nếu nàng tưởng rằng ta hại chết hắn... Hắn không thể chết, không thể chết!

Nói xong, nó trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền đã bốc cháy lên, sau đó một trảo đặt lên trên bờ vai Diệp Huyền, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp đánh xơ xác ngọn lửa quanh thân Diệp Huyền, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng thần bí không ngừng tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, bắt đầu bảo vệ ngũ tạng cùng với kinh mạch xương cốt trong cơ thể Diệp Huyền.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, thân thể Diệp Huyền dần dần khôi phục như bình thường, yêu thú thở dài một hơi, sau đó lui về một bên.

Độc Cô Huyên vội vàng muốn ôm lấy Diệp Huyền, đầu yêu thú kia đột nhiên nói:

- Chớ có động đến hắn, giờ phút này thân thể của hắn đang phát sinh biến hóa.

Cổ Liêm nhìn thoáng qua Diệp Huyền nằm dưới đất, cuối cùng, hắn nhìn về phía đầu yêu thú kia:

Cổ Liêm trầm mặc một lát, sau đó hắn vung lên tay phải, hai trái cây màu tím bay tới trước mặt yêu thú:

Nhìn thấy ba người, Độc Cô Huyên vội vàng che chắn cho Diệp Huyền và Diệp Linh ở sau lưng.

Yêu thú chỉ ngồi xổm trong góc, không nói gì.

Người này, chính là Cổ Liêm Cổ gia.

Tiểu Linh Nhi!

Độc Cô Huyên ngừng lại, nhìn Diệp Huyền trên mặt đất, trong mắt nàng, nước mắt tuôn chảy không ngừng được.

- Chút tấm lòng nhỏ, mong các hạ vui vẻ nhận lấy.

Sau lưng Cổ Liêm, còn có hai lão giả mặc áo bào trắng, trong tay hai lão giả đều cầm hai cây gậy màu trắng thật dài, hai chân bọn hắn cách mặt đất chừng một thước, thế mà lại lơ lửng.

Mà đúng lúc này, yêu thú đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, một nam tử trung niên đi đến.

- Cổ gia ta không có ý đối địch với các hạ, không biết các hạ có thể mặc kệ việc này hay không?

Tiểu Linh Nhi một phát bắt được hai trái cây màu tím kia, sau đó xoay người chạy về bên trong Giới Ngục tháp.

Yêu thú liếc mắt nhìn ba người Cổ Liêm, mặt không biểu tình.

Mặt mũi yêu thú tràn đầy mộng bức.

Yêu thú kia nhìn thoáng qua hai trái cây kia, cũng không khách khí, đang muốn lấy đi, lúc này, một tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó.

Nhìn thấy Tiểu Linh Nhi, mấy người giữa sân đều sửng sốt.

- Ta không quen biết nàng.

Bản Nguyên Chi Linh!

Cổ Liêm đột nhiên biến mất, nhắm thẳng đến Diệp Huyền.

Lúc này, một lão giả áo bào trắng phía sau hắn đột nhiên nói:

Cổ Liêm nhìn về phía yêu thú:

Cách đó không xa, Cổ Liêm cũng có chút mộng bức, đó là đồ chơi gì?

- Cút!

Đầu yêu thú kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Cổ Liêm:

- Các hạ có ý tứ gì!

- Bản Nguyên Chi Linh!

Ngay một khắc khi Cổ Liêm biến mất, yêu thú kia cũng biến mất theo.

Bành!

Theo một tiếng nổ vang vang lên, Cổ Liêm lui trở về chỗ cũ.

Nghe vậy, trong mắt Cổ Liêm lập tức lóe lên một tia tham lam, nhưng rất nhanh đã ẩn núp, hắn nhìn về phía yêu thú kia, yêu thú lãnh đạm nói:

Yêu thú: "..."

Mà lúc này, Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện. Tốc độ của nàng thật nhanh, trực tiếp ôm lấy hai trái cây kia rồi biến mất.

Khóe miệng Cổ Liêm khẽ co rút, hắn do dự một chút, sau đó lại bấm tay một cái, hai trái cây màu tím trôi dạt đến trước mặt yêu thú.

Cổ Liêm mỉm cười:

- Hai vị, ra tay đi.

Thanh âm của Cổ Liêm vừa dứt, hai lão giả áo bào trắng phía sau hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã ở trước mặt yêu thú, vẻ mặt đầu yêu thú kia lập tức trở nên dữ tợn, sau một khắc, nó đột nhiên vỗ ra trước mặt một trảo.

Oanh!

Một cỗ uy áp cường đại lăng không mà hiện, hai lão giả bị mạnh mẽ buộc ngừng, thế nhưng sau một khắc, một luồng ánh sáng trực tiếp bao phủ đầu yêu thú kia.

Yêu thú kia đột nhiên va chạm về phía trước, cột sáng run lên kịch liệt, trong nháy mắt đã rạn nứt, nhưng cũng không có phá toái.

Một lão giả áo bào trắng trong đó quay đầu nhìn về phía Cổ Liêm:

- Nhanh lên, chỉ có thể vây nhốt nó nhiều nhất nửa khắc đồng hồ!

Cổ Liêm khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt Diệp Huyền, mà giờ khắc này, Độc Cô Huyên đã ngăn trước mặt Diệp Huyền, nàng vừa muốn xuất thủ, Cổ Liêm trực tiếp chế trụ yết hầu của nàng. Nhưng mà, Độc Cô Huyên lại đột nhiên hư không tiêu thất, Cổ Liêm mạnh mẽ xoay người vỗ xuống một chưởng.

Oanh!

Độc Cô Huyên liên tục lùi lại, Cổ Liêm không hề để ý tới Độc Cô Huyên, mà là vồ một trảo về phía Diệp Huyền trước mặt, lúc này, Diệp Linh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, nàng căm tức nhìn Cổ Liêm:

- Mơ tưởng làm tổn thương ca ca ta!

Nói xong, nàng vung lên tay phải, một luồng khí lạnh trực tiếp bao phủ về phía Cổ Liêm.

- Đụng đến ta, có thể, đụng đến muội muội ta, cho dù hắn là thần, ta cũng phải chém hắn!

Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, khuôn mặt có chút vặn vẹo:

Nói xong, hắn vung lên tay phải, cỗ hàn khí kia trực tiếp vỡ tan, mà đúng lúc này, cột sáng cách đó không xa nhốt lại yêu thú kia đột nhiên vỡ tan.

Hai lão giả kia hoảng hốt, trực tiếp xoay người chạy.

Mà sắc mặt Cổ Liêm kia cũng đại biến, dưới tình thế cấp bách, hắn một phát bắt được Diệp Linh trước mặt, quay người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Diệp Linh bị bắt, sắc mặt Độc Cô Huyên đại biến, vội vàng đuổi theo, nhưng mà ba người Cổ Liêm đã biến mất vô tung vô ảnh.

Độc Cô Huyên đang muốn đuổi theo, lúc này, một cánh tay giữ nàng lại, nàng quay đầu nhìn lại, là Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ta đi!

Độc Cô Huyên vội vàng kéo tay Diệp Huyền:

- Đừng đi Cổ gia, nội tình của Cổ gia cực sâu, cường giả rất nhiều, bọn hắn...

- Cút!

Cổ Liêm cả giận nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận