Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 415: Ta, Xưa Nay Chưa Từng Có!

Diệp Huyền vội nói:

- Đừng đừng, ngươi đừng nóng, ta không hỏi là được!

Giới Ngục tháp lập tức yên tĩnh lại.

- Nhảy!

Thanh âm kia lần nữa vang lên.

Diệp Huyền bước thêm một bước, thần sắc đã bình tĩnh lại.

Như nghĩ tới điều gì, hắn tự giễu cười một tiếng:

- Sao ta phải sợ đầu sợ đuôi như vậy!

Còn may là hắn không dùng mắt đề nhìn, nếu không, sợ là chẳng thấy nổi cái gì.

- Xuống!

Dưới vực sâu, Diệp Huyền nhanh chóng hạ xuống, tốc độ rất nhanh, bên tai vang lên tiếng hàn phong lạnh lẽo.

Không có bất luận thân anh, cũng không có bất luận khí tức!

Kỳ thực, lúc nào nên phải làm chuyện gì đó, vậy phải quyết đoán mà làm, chứ không phải sợ đầu sợ đuôi.

Cứ như vậy chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy hai chân chạm đất.

Nói xong, hắn thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy xuống.

Đại thần trên tầng hai lại lên tiếng.

Suy nghĩ càng nhiều, vấn đề càng nhiều, vấn đề càng nhiều, lòng sẽ càng e sợ.

Từ khi nữ tử thần bí đi, hắn phát hiện, làm gì hắn cũng có chút sợ đầu sợ đuôi.

Giờ phút này, còn chưa tới đáy thâm uyên, hắn đang đứng trên một bệ đá lồi ra khỏi vách núi, nhìn dưới bệ đá, vẫn không thấy đáy. Mà bốn phía, khắp nơi đều có thể thấy cỏ dại cùng dây leo to bằng cả cánh tay.

Máu!

Cứ như vậy một hồi, cuối cùng hắn cảm thấy hai chân tiếp đất, lòng đất cũng một màu đen kịt.

Nháy mắt, Diệp Huyền lập tức đề phòng, vội hỏi:

Diệp Huyền gật nhẹ, bắt lấy dây leo, theo dây leo mà xuống.

Dưới chân có nước, không đúng, sắc mặt Diệp Huyền khẽ biến, bởi dưới chân không phải nước, mà là máu!

Có lầm không vậy!

Trời đất quỷ thần!

Đáng tiếc, không đánh lại!

Yên lặng một hồi, đại thần trên tầng hai nói:

- Có!

- Đại thần, nơi này có nguy hiểm không?

- Không biết!

- Nguy hiểm gì?

Diệp Huyền nở nụ cười càng thêm xán lạn:

- Không nói cho ngươi!

Diệp Huyền hít sâu một hơi, bóp tắt suy nghĩ muốn đánh người. Hắn nở một nụ cười mà tự cho là vô cùng ôn nhu, cùng với thanh âm ôn nhu nhất có thể:

- Đại thần, xin hãi cho ta biết, nơi này có nguy hiểm không?

Một hồi sau, một thanh âm truyền tới:

Diệp Huyền kém chút nổi khùng!

Cần phải trị!

Tính nết thối tha!

Đến lúc nào rồi còn ngạo kiều như thế? Thực sự là đánh không lại, nếu không hắn thực sự muốn nổi khùng cho vị đại thần này một trận!

Lần này trả lời rất nhanh.

Nụ cười của Diệp Huyền cứng lại, không biết, không biết thì nói cái rắm!

Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu, tiếp tục đi tới.

Máu dưới chân rất nhiều, máu tươi bốn phía cũng rất đậm, càng đi càng đặc.

Tuyệt không phải đất lành!

Đây là trực giác của hắn.

Cứ như vậy, không biết đi bao lâu, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đóa hỏa diễm huyết sắc, hỏa diễm tung bay…

Diệp Huyền cảm thấy trái tim có chút đập mạnh, mặc dù tu sĩ không ngại quỷ hồn, nhưng đối với thứ bản thân không biết, vẫn nên duy trì một chút kiêng kỵ.

Hỏa diễm đỏ như máu, chỉ lớn chừng bàn tay, tung bay tung bay, khiến Diệp Huyền có chút hoảng hốt.

Lúc này, từ trong đêm tối truyền ra một âm thanh:

- Thần thánh phương nào, dám cản đường Diệp Huyền ta?!

Diệp Huyền thầm run lên, âm thanh lạnh lùng:

Chân Ngự Pháp cảnh!

Không gian!

Nói xong, hắn lần nữa tăng tốc, mà đúng lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên rung lên, tựa như có một lớp màng trong suốt ngăn trước người.

Kiếm hoàng!

Tựa như sợ người khác không biết hắn là Kiếm hoàng…

Diệp Huyền tiếp tục nói:

- Lão tổ cũng thế, ta đã mười tám tuổi rồi, thế mà cứ bắt ta phải đè ép tu vi, nếu không ép, ta đã sớm đột phá Kiếm hoàng, thành tựu Kiếm tiên.

Nói xong, hắn thở thật dài:

- Thôi được, ép thì ép, ngày thường không việc thì ra ngoài giả heo ăn hổ cũng tốt.

Các đó không xa, ngọn quỷ hỏa kia dần lui lại, sau đó hoàn toàn biến mất trong đêm.

Diệp Huyền tăng tốc, hơn nữa còn có chút hưng phấn:

- Nơi này âm u, có chút không đơn giảm. Ừm, hy vọng có thể gặp được kẻ nào mạnh mạnh chút, như thế mới không uổng công ta tới đây một chuyến.

Diệp Huyền trấn định, tiếp tục đi tới, cùng lúc, trên người tản ra một cỗ khí tức Kiếm đạo cường đại.

Cách đó không xa, đỏa quỷ hỏa kia đột nhiên rung động, sau đó chậm rãi lướt ra sau.

- Nghĩ tới Diệp gia ta chưởng quản chư thiên vạn giới, Chân Ngự Pháp cảnh có tới năm trăm vị, ta lịch luyện ở ngoài, ai dám bắt nạt ta? Thực là, cần gì phải phái người đi theo!

Nói xong, hắn lắc đầu thở dài:

- Ai, gia tộc cũng thật là, ta tới đây lịch luyện, còn phải phái hơn mười tên Chân Ngự Pháp cảnh âm thầm đi theo! Thực là, thế này còn lịch luyện nỗi gì?

Có điều rất nhanh, hắn đã trấn định lại. Tiếp tục đi tới, rất bình tĩnh, vừa đi, hắn vừa mở miệng:

- tiểu tử chưa dứt hơi sữa từ đâu tới? Nơi này không phải nơi ngươi nên tới, thừa dịp lão phu chưa động sát tâm, mau cút đi.

- Cút?

Diệp Huyền ngây người, sau đó điên cuồng cười phá lên.

- Ngươi cười cái gì?

Âm thanh trong bóng tối lại vang lên.

Diệp Huyền nhìn xa, cười to:

- Tại Thanh Thương giới này, dù là Hộ Giới minh cũng chỉ là nô bộc Diệp gia ta, các hạ lại dám nói ta cút, khẩu khí thật lớn. Ngươi có biết, Diệp gia ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, đừng nói nơi này, cả Thanh Thương giới đều san bằng cùng ngươi không?

- Diệp gia? Diệp gia nào? Bản đế chưa từng nghe qua!

Thanh âm kia lại nói.

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi chưa từng nghe qua, vậy ngươi có biết Diệp Huyền ta?

- Không!

Thanh âm thần bí trong bóng tối trả lời.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngay cả tên ta mà cũng chưa nghe qua, xem ra các hạ không phải người giới này, hoặc là đã ở đây rất lâu. Ta nói cho ngươi biết, ta là Diệp Huyền, Kiếm tu kiệt xuất nhất Thanh Thương giới từ trước tới nay, ta, tiền cô cổ nhân, hậu lai vô giả!

Nói xong, hắn lần nữa phóng thích khí tức Kiếm hoàng mạnh mẽ.

Đáy thâm uyên đột nhiên an tĩnh, người thần bí đột nhiên nói:

- Ngàn năm trước, từng có một kẻ tự xưng Thương Giới kiếm chủ tới đây, có vẻ, hắn yêu nghiệt hơn ngươi một chút.

Ai ui, mẹ nó!

Diệp Huyền cứng người, có vẻ gặp đại thần rồi a!

Làm sao bây giờ?

Làm sao tiếp tục giả vờ?

Đại não Diệp Huyền xoay động, rất nhanh, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục tiến lên:

- Tiền bối lại biết cả Thương Giới kiếm chủ, xem ta tiền bối không phải người bình thường!

Nói tới đây, hắn mỉm cười:

- Tại hạ tự chế một chiêu kiếm kỹ, còn mong tiền bối chỉ điểm một chút.

Nói xong, lòng bàn tay mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, một khắc sau, một cỗ kiếm thế từ trong kiếm chấn động ra.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

- Cáo này…

Nơi xa, đột nhiên truyền tới thanh âm người thần bí, trong thanh âm, mang theo kinh ngạc cũng khó có thể tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận