Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1961: Rất kiêu ngạo

Chương 1961: Rất kiêu ngạo

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Bọn họ rất hận ngươi?"

Thiên Đạo cười nói: "Ta đã giam cầm bọn họ mấy chục vạn năm! Bọn họ bị nhốt ở đây, mất đi tự do, sẽ không chết, ngươi nói xem bọn họ có hận ta hay không?"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua những âm hồn kia, trong mắt những âm hồn kia ngoại trừ oán độc ra thì còn có sự kiêng kỵ và sợ hãi rất đậm sâu!

Thiên Đạo nhìn những âm hồn kia, cười nói: "Ta thích nhìn thấy dáng vẻ các ngươi không vừa mắt ta nhưng lại không thể làm gì được!"

Diệp Huyền: "..."

Những âm hồn điên cuồng gào thét, chúng muốn nhào về phía Thiên Đạo, nhưng lại bị những sợi xích sắt nhỏ như sợi tóc khóa chặt tại chỗ!

Thiên Đạo nhìn về phía Diệp Huyền: "Bị nhốt dưới lòng đất, không thể đi ra ngoài, không thể chết mà chỉ có thể đối mặt với bóng tối không ngừng. Ngươi nói xem có tàn nhẫn không?"

Đúng lúc này, trong đám âm hồn kia đột nhiên truyền ra một giọng nói: "Các hạ, chúng ta đã bị trừng phạt, kính xin các hạ cho chúng ta một lối thoát!"

Nam tử trung niên gật đầu.

Nếu như là hắn, đừng nói mấy chục vạn năm, cho dù là mấy chục ngày cũng không thể chịu nổi!

Thiên Đạo nhìn nam tử trung niên, cười nói: "Muốn giải thoát sao?"

Điều này đâu chỉ tàn nhẫn!

Nam tử trung niên đột nhiên rống giận: "Câm miệng!"

Diệp Huyền gật đầu: "Tàn nhẫn!"

Thiên Đạo lắc đầu: "Thật ra ta không muốn giải thoát cho các ngươi, muốn khiến các ngươi bị nhốt ở chỗ này đời đời kiếp kiếp!"

Quả thực là tàn ác vô nhân đạo!

Bị nhốt dưới lòng đất, chỉ có thể đối mặt với bóng tối, hơn nữa còn trong mấy chục vạn năm...

Thiên Đạo nghe thấy tiếng nhìn lại, người nói chuyện chính là một nam tử trung niên, trên người hắn không chỉ có xích sắt mà còn có một vài phù văn có màu đỏ như máu thần bí.

Nam tử trung niên nhìn Thiên Đạo: "Các hạ còn muốn chúng ta phải làm sao?"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua âm hồn trước mắt, không thể không nói, những người này thật thảm!

Thiên Đạo không trả lời nam tử trung niên, mà là nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi có biết vì sao bọn họ lại bị nhốt ở nơi này không?"

Nghe vậy, những âm hồn trong sân ngay lập tức gào thét!

Nghe vậy, âm hồn xung quanh lập tức ngừng lại.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua những âm hồn kia, giờ khắc này, hắn cảm thấy những người này cũng không đáng thương đến thế.

Thiên Đạo gật đầu: "Cướp đoạt! Bọn họ cướp đoạt sinh mệnh chi lực của rất nhiều sinh linh, dùng cái này để đổi lấy tu vi cường đại. Năm đó bởi vì một chút sơ sẩy của ta mà ít nhất mấy ngàn vạn sinh linh của vũ trụ này đã chết thảm trong tay bọn họ!

Nghe vậy, những âm hồn kia sửng sốt.

Thiên Đạo khẽ cười nói: "Bởi vì bọn họ đã từng phạm vào tội không thể tha thứ, năm đó bọn họ lấy người sống để tế luyện, không chỉ lấy người sống tế luyện mà còn lấy rất nhiều sinh linh của vũ trụ này để tu luyện."

Trở lại dưới lòng đất?

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền: "..."

Thiên Đạo thu tay lại, cười nói: "Ta không thích ép buộc người khác, thật ra các ngươi có thể từ chối, nếu như các ngươi từ chối, ta sẽ không để thần hồn của các ngươi bị phá hủy!"

Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói: "Chúng ta đồng ý với ngươi!"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày: "Lấy sinh linh để tu luyện?"

Rất nhanh sau đó, nam tử trung niên kia tức giận nói: "Để cho hắn hấp thu, ngươi muốn khiến cho thần hồn của chúng ta bị phá hủy."

Thiên Đạo cười nói: "Thì ra các ngươi không muốn bị phá hủy thần hồn! Không sao!"

Nói xong, tay phải của nàng nhẹ nhàng ấn xuống, rất nhanh sau đó, những âm hồn kia dần dần chìm xuống dưới lòng đất, sau khi nhìn thấy cảnh này, những âm hồn kia lập tức sợ hãi!

Không phải chết một cách bình thường mà là chết thảm, bởi vì trước khi những sinh linh kia chết đều phải chịu sự ngược đãi không dành cho con người, thủ pháp tu luyện của bọn họ cực kỳ tàn nhẫn, ngươi hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được đâu."

Thiên Đạo chỉ vào Diệp Huyền: "Để cho hắn hấp thụ."

Nghe vậy, nam tử trung niên kia vội vàng nói: "Cơ hội gì?"

Thiên Đạo quay đầu nhìn về phía những âm hồn kia, cười nói: "Theo suy nghĩ của ta, ta muốn nhốt các ngươi đời đời kiếp kiếp, nhưng bây giờ ta có thể cho các ngươi một cơ hội!"

Nam tử trung niên gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Đạo: "Chúng ta tự nguyện!"

Thiên Đạo chớp mắt: "Thật sao?"

Nam tử trung niên gầm gừ nói: "Thật!"

Thiên Đạo cười ha ha một tiếng: "Có phải ngươi rất muốn đánh chết ta không? Đáng tiếc là ngươi lại không làm được, ha ha!"

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Có phải ta rất kiêu ngạo không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Rất kiêu ngạo!"

Thiên Đạo mỉm cười: "Đối đãi với kẻ ác thì phải ác hơn bọn họ còn phải kiêu ngạo hơn bọn họ."

Nói xong, nàng nhìn về phía những âm hồn kia: "Các ngươi có thể bắt đầu rồi!"

Nam tử trung niên nhìn Thiên Đạo: "Giải trừ những xiềng xích này cho chúng ta!"

Thiên Đạo cười nói: "Được!"

Nói xong, nàng vung tay phải lên, xiềng xích của những âm hồn trong sân lập tức biến mất không còn một dấu vết.

Sau khi xiềng xích biến mất, nam tử trung niên kia đột nhiên nổi giận gầm lên: "Giết!"

Hắn ta vừa dứt lời đã cùng những âm hồn xung quanh lập tức xông về phía Thiên Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận