Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1741: Chiến

Ầm ầm!

Những tiếng vang kinh thiên động địa xuất hiện. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cực lớn trào dâng từ bầu trời, Diệp Huyền và Thiên Tử đều lùi mạnh về phía sau.

Diệp Huyền bay lùi về phía sau khoảng mười trượng rồi dừng lại. Gần như cùng lúc đó, Thiên Tử cũng dừng lại.

Thiên Tử liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta khẽ mỉm cười: “Đúng là bất hủ nhục thân có khác, mạnh thật đấy!”

Nói đoạn, hắn ta bỗng nhiên nhảy lên không trung. Trên không trung, Thiên Tử khẽ nhắm hai mắt lại, búng ngón tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên ngưng tụ giữa đất trời. Khoảnh khắc ấy, trông Thiên Tử cứ như kẻ thống trị thiên địa này vậy.

Diệp Huyền quan sát Thiên Tử, chẳng tỏ vẻ gì cả.

Đúng lúc đó, Thiên Tử ở trên không trung bỗng chỉ xuống phía dưới: “Thiên Địa Câu Diệt!”

Uỳnh!

Hình như Vô Hy nhớ tới điều gì đó, hắn ta bèn nhìn về phía Diệp Huyền. Hắn ta muốn xem xem thiếu niên được Tiểu Đạo chiếu cố sẽ yêu nghiệt đến mức độ nào!

Một luồng sức mạnh cực lớn như một ngọn núi lửa cuộn trào trong cơ thể hắn. Mà đây hoàn toàn là sức mạnh xuất phát từ nhục thân của hắn, nhục thân của hắn có thể làm chấn động cả đất trời này.

Ở phía không xa, Vô Hy quan sát Thiên Tử, sắc mặt hắn ta bình tĩnh vô cùng, thế nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sát ý.

Rầm!

Ở phía dưới, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh như vậy. Hắn chầm chậm siết chặt tay phải, còn chưa có ý định dùng kiếm đâu. Hắn muốn xem xem hiện giờ nhục thân của mình mạnh đến mức độ nào!

Hiện giờ không ít người có nhục thân đạt đến trình độ bất diệt, thế nhưng hắn ta chỉ từng thấy duy nhất một người còn trẻ mà đã sở hữu bất hủ nhục thân, người đó chính là Diệp Huyền.

Một luồng sức mạnh cực lớn cuộn trào từ trời cao. Chỉ trong chốc lát, cả chiến trường ngoại vực bắt đầu rung chuyển.

Vô Hy nhìn Diệp Huyền, khẽ nói: “Bất hủ nhục thân…”

Không phải Diệp Huyền tự đại mà hắn chỉ tự tin mà thôi!

Chỉ một cái chỉ tay thôi mà đã có thể hủy diệt đất trời!

Diệp Huyền nhón mũi chân phải, đánh một quyền lên phía trên.

Ở trên không trung, Diệp Huyền xuất quyền, sức mạnh to lớn bỗng bạo phát giữa đất trời. Chỉ một lát sau, bầu trời rộng lớn lập tức biến thành một màu đen, vô số luồng sức mạnh không ngừng cuộn trào từ bốn phía như những làn sóng!

Thực lực của Thiên Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.

Cả bầu trời đen kịt!

Không thể không nói, nhục thân của Diệp Huyền mạnh đến mức quá vô lí.

Ở phía xa xa, Nhậm Bình Sinh cũng đang quan sát Diệp Huyền. Sắc mặt hắn ta bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Một thương giết thần!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Hai người đồng loạt lùi mạnh về phía sau. Mà lúc này, trong tay Thiên Tử bỗng xuất hiện một cây trường thương màu vàng. Cây thương xé gió mà đi, cảm giác như có thể hủy diệt tất thảy.

Hắn biết, lần này không thể dùng nhục thân để đối phó nữa rồi!

Thiên Đạo Quyền!

Uỳnh!

Đúng lúc đó, giữa không gian tối đen ấy, Diệp Huyền bỗng biến mất. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở ngay trước mặt Thiên Tử và tung một quyền về phía đối phương, Thiên Tử cũng tung quyền về phía hắn.

Trên không trung, Thiên Tử cầm thương, đứng thẳng. Xung quanh người hắn ta là uy lực cực kì lớn. Trong mắt hắn ta là vẻ thản nhiên, như thể những gì đang xảy ra trước mắt chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn ta!

Không gian không ngừng bị luồng sức mạnh ấy phá vỡ. Có điều chỉ một lát sau là chúng lại bình thường.

Cây Thí Thần Thương lập tức bị ngăn lại. Một luồng sức mạnh đáng sợ trào dâng giữa đất trời. Khoảnh khắc ấy, cả chiến trường ngoại vực đều rung chuyển.

Rầm!

Hắn xòe tay trái ra, một cái khiên hình vuông, màu vàng kim xuất hiện trong tay hắn.

Tu Di Thuẫn!

Diệp Huyền cầm Tu Di Thuẫn và đẩy về phía trước.

Thí Thần Thương!

Ở phía xa xa, cuối cùng Diệp Huyền cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Uy lực của cây thương này đủ để giết cả thần.

Thí Thần Thương!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền cầm khiên, trên mặt hắn là một nụ cười.

Ban nãy cây thương của đối phương đã bị khiên của hắn chặn lại!

Tu Di Thuẫn cộng thêm nhục thân của hắn nữa, miễn cưỡng có thể chống lại được tất cả sức mạnh trong cây thương của Thiên Tử.

Thiên Tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn ta âm thầm siết thật chặt Thí Thần Thương trong tay. Một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên ngưng tụ xung quanh hắn ta.

Hắn ta đang điều động thiên địa chi lực!

Thân làm Thiên Tuyển Chi Tử, hắn ta được ông trời giúp đỡ!

Chỉ một lát sau, Thiên Tử bỗng nhiên gào lên. Hắn ta khẽ khom người, cây thương trong tay thì tỏa ra thương mang. Thương mang này còn chói mắt hơn cả mặt trời, kèm với đó là một luồng sát ý, tất cả bao vây lấy Diệp Huyền.

Diệp Huyền đứng tại chỗ, không có ý định tránh đòn mà cũng chẳng thể tránh đòn!

Thiên Tử liếc nhìn hắn, cười gằn: “Để ta xem xem cái khiên của ngươi cứng đến mức độ nào!”

Dứt lời, Thiên Tử bèn đâm mạnh cây thương về phía trước.

Vụt!

Một tiếng động cực lớn vang lên, cây thương của Thiên Tử vụt qua nền trời như một dải sao băng và đâm thẳng về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhón chân, cả người hắn bật lên, Tu Di Thuẫn trong tay thì chắn phía trên!

Uỳnh!

Thương và khiên va chạm với nhau, một luồng sức mạnh cực lớn bắt đầu cuộn trào. Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng. Mà khoảnh khắc ấy, Thiên Tử cũng phải lùi mãi về phía sau!

Rất rõ ràng, trong đợt giao thủ lần này, Thiên Tử là người chiếm thế thượng phong!

Có điều, sắc mặt Nhậm Bình Sinh đứng phía xa xa lại sầm xuống.

Bởi lẽ mặc dù Diệp Huyền đang ở thế hạ phong nhưng hắn không hề bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận