Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2001: Hay là ta thử cho ngươi một quyền nhé

Diệp Huyền lắc đầu: "Là ngươi muốn gọi người mà! Nói thật thì ta thực sự không muốn dựa dẫm vào người khác một chút nào, thế nhưng ta cũng hết cách. Ngươi cứ nằng nặc đòi gọi người với ta! Ta cũng bất lực lắm chứ!"

Quan Âm nhìn chằm chằm hắn mà không đáp lời.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Quan Âm cô nương, nói thật thì ta thấy nếu bây giờ Âm Linh tộc đã có thể trở về Linh Vực thì tại sao các ngươi không về đó đi? Cớ gì cứ phải liều chết với ta?"

Quan Âm nhìn hắn: "Bởi vì muốn giết ngươi!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Chắc chắn không chỉ bởi nguyên nhân này!"

Quan Âm mỉm cười: "Diệp Huyền, chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi, kẻ địch của ngươi nhiều hơn ngươi nghĩ đó!"

Diệp Huyền khẽ chau mày: "Ta không hiểu! Kiếp trước ta đã hủy diệt cả vũ trụ này à?"

Quan Âm mỉm cười một cách lạnh lùng, sau đó nàng lại đi vào Âm Linh Giới.

Diệp Huyền nhìn Lục Vân Tiên: "Lục sư huynh, các ngươi cứ về Kiếm Tông trước, ta đi gặp một người cái đã!"

Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó chỉ vào mình.

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

Diệp Huyền gật đầu, sau đó nhìn về phía tiểu gia hỏa và Tiểu Linh Nhi: "Chúng ta đi thôi!"

Kẻ địch của hắn còn nhiều hơn hắn nghĩ ư?

Tiểu Linh Nhi nói: "Nàng ta hỏi đi mua kẹo hồ lô à?"

Diệp Huyền nhìn mà muốn phát hỏa, suýt chút nữa thì hắn đã xông vào theo!

Diệp Huyền mỉm cười: "Đúng vậy, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc!"

Lúc này, Lục Vân Tiên đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta đi thôi!"

Gì chứ!

Lục Vân Tiên gật đầu: "Được! Ngươi cẩn thận đấy nhé!"

Nói đoạn, hắn bèn đưa tiểu gia hỏa và Tiểu Linh Nhi biến mất.

Hiện giờ bọn họ không làm gì được Âm Linh tộc, có điều đối phương cũng không dám manh động.

Một lúc sau, Diệp Huyền dẫn họ đến tiệm cầm đồ.

Tiểu gia hỏa bèn huơ huơ tay, trông có vẻ hào hứng.

Diệp Huyền mỉm cười: "Đúng vậy!"

Diệp Huyền ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiểu Đạo, Tiểu Đạo do dự một lát rồi nói: "Chuyện trước kia cho ta xin lỗi!"

Tiểu gia hỏa quan sát Tiểu Đạo một chút, lại huơ huơ tay.

Trông thấy kẹo hồ lô, ánh mắt tiểu gia hỏa lập tức sáng lên. Nàng ngoác miệng cười, cười cực kì vui vẻ.

Tiểu Đạo mỉm cười: "Còn sống cơ à!"

Một xiên kẹo hồ lô là có thể giải quyết!

Bên trong tiệm cầm đồ, hắn gặp được Tiểu Đạo.

Tiểu gia hỏa nhìn Tiểu Đạo, nàng đánh giá đối phương một hồi rồi khẽ há miệng. Chỉ trong chớp mắt, vô số tử khí đã chảy về phía Tiểu Đạo.

Diệp Huyền bỗng lên tiếng: "Có thể trị thương cho nàng ta được không?"

Khoảnh khắc ấy, Tiểu Đạo thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối.

Diệp Huyền vội vàng gọi tiểu gia hỏa ra. Khi trông thấy tiểu gia hỏa, Tiểu Đạo lập tức sững sờ.

Thấy vậy, Tiểu Đạo bèn cạn lời.

Hóa ra tiểu gia hỏa này lại có thể bị mua chuộc bởi một xiên kẹo hồ lô!

Sao ngày xưa nàng lại phải khổ sở đi tranh giành vậy nhỉ?

Rất rõ ràng, nàng vẫn còn nhớ Tiểu Đạo.

Diệp Huyền lại ra hiệu cho nàng, Tiểu Đạo hiểu ý, vội vàng lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho tiểu gia hỏa.

Tiểu Đạo sững sờ.

Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó nàng giơ tay ra.

Uỳnh!

Tiểu Đạo nhanh chóng được bao vây bởi tử khí.

Bên trong luồng tử khí ấy, nàng khẽ nhắm hai mắt. Khoảnh khắc ấy, cả người nàng đang chấn động!

Diệp Huyền phát hiện, bên trong cơ thể Tiểu Đạo bỗng có một điểm đen. Trông thấy điểm đen ấy, hắn không khỏi chau mày!

Nguy hiểm!

Đây là cảm giác của hắn!

Có điều những điểm đen này khi tiếp xúc với tiểu gia hỏa lại lập tức biến mất.

Diệp Huyền lại phát hiện, khí tức bên trong cơ thể Tiểu Đạo càng lúc càng mạnh.

Rốt cuộc nàng mạnh đến mức nào?

Tiểu gia hỏa ngoác miệng cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền và Tiểu Linh Nhi. Nàng khẽ huơ huơ tay, rất nhanh sau đó bèn biến mất.

Tiểu Đạo khẽ nói: "Cảm ơn!"

Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hỏa, lúc này tiểu gia hỏa càng lúc càng trở nên hư ảo!

Trước kia hắn đã chịu thiệt trước mặt Thiên Đạo rồi, không muốn bị ăn đánh nữa đâu!

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu.

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Hay là ta thử cho ngươi một quyền nhé?"

Diệp Huyền vội nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi nói: "Nàng ta sắp phải đi rồi!"

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi lại nhìn về phía tiểu gia hỏa: "Bản thể của ngươi ở đâu?"

Tiểu gia hỏa chỉ tay về phía đường chân trời.

Diệp Huyền cạn lời, ngươi chỉ thế ta hiểu làm sao được!

Đúng lúc đó, Tiểu Đạo bỗng nhiên mở mắt, trong mắt là hai ngọn lửa màu đen. Ngay sau đó, cả người nàng bỗng xuất hiện một đốm lửa đen.

Diệp Huyền vội vàng nói: "Tiểu Đạo cô nương, ngươi đã hồi phục hoàn toàn chưa?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Vẫn chưa, hiện giờ chỉ được bốn phần sức mạnh của lúc trước thôi!"

Bốn phần!

Diệp Huyền chớp mắt: "Mạnh đến mức nào?"

Tiểu gia hỏa ngoác miệng cười, nàng huơ tay.

Diệp Huyền nhìn về phía tiểu gia hỏa: "Ngươi không sao chứ?"

Nàng chỉ là một ảnh tượng, đến phân thân còn chẳng bằng, thế nên không thể ở thế giới này quá lâu!

Đúng lúc đó, tiểu gia hỏa đột nhiên thu tay lại. Mà lúc này, nàng đã bắt đầu trở nên hư ảo.

Chưa tới một phần mười thực lực mà nàng đã có thể giết một cường giả Phá Hư cảnh, nếu như khôi phục hoàn toàn thì...

Diệp Huyền thấy tò mò vô cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận