Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1343: Xông vào

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, ở chân trời, một lão giả chậm rãi đi tới.

Lão giả mặc một bộ trường bào màu đen rộng rãi, tóc dài búi cao, trong tay cầm một cây phất trần, giữa lông mày có một cái ấn ký màu đen.

Lúc này, Hi Hoàng đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nói khẽ: "Sơn Quỷ đạo nhân! Rất mạnh!"

Sơn Quỷ đạo nhân nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: "Tiểu hữu, hắn ta đã bị ngươi chém nát nhục thân rồi, có thể nể mặt lão đạo mà tha cho hắn ta hắn một..."

Đúng lúc này, Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay ra.

Vù!

Nơi xa, Trúc Trượng lão nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Trấn Hồn kiếm cắm vào giữa lông mày, ngay sau đó, Trấn Hồn kiếm bắt đầu điên cuồng hấp thụ linh hồn của hắn ta.

Trúc Trượng lão nhân hoảng hốt trong lòng, hắn ta muốn phản kháng, nhưng làm sao có thể phản kháng lại Trấn Hồn kiếm được?

Kiếm tông, đệ nhất tông môn đương thời cũng đã bị Diệp Huyền hủy diệt, còn ai dám động tới hắn nữa chứ?

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.

Không dám!

Một lát sau, Sơn Quỷ đạo nhân lắc đầu: "Đây là Trúc Trượng lão nhân tự làm tự chịu!"

Diệp Huyền khẽ vẫy tay phải, Trấn Hồn kiếm bay đến trong tay hắn, sau đó hắn quay người rời đi.

Trần các lão nhìn Diệp Huyền trước mặt: "Tiểu hữu, Trúc Trượng lão nhân..."

Không đến một lần hít thở, Trúc Trượng lão nhân đã trực tiếp bị hấp thụ sạch sẽ.

Hi Hoàng trầm mặc một lát sau đó cũng xoay người rời đi.

Sơn Quỷ đạo nhân trầm mặc không nói, cũng không có xuất thủ.

Nhìn thấy một màn này, Sơn Quỷ đạo nhân đó khẽ híp hai mắt lại, nhưng mà nụ cười trên mặt hắn ta cũng không biến mất.

Cho dù là những đại lão Lưỡng Giới Thiên này bây giờ cũng kiêng dè Diệp Huyền không thôi.

Chết rồi!

Trước kia, tất cả mọi người đều không có hiểu rõ về thực lực của người đứng sau lưng Diệp Huyền, nhưng mà bây giờ, sau khi Kiếm tông hoàn toàn bị hủy diệt, tất cả mọi người hiểu rõ.

Vẻ mặt Trần các lão hơi cứng đờ, một lát sau, hắn ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Diệp Huyền không rời khỏi Lưỡng Giới Thiên, mà tìm tới Trần các lão.

Diệp Huyền nói: "Chết rồi!"

Trần các lão hưng phấn cười một tiếng, đang định nói chuyện thì Diệp Huyền lại bảo: "Dẫn ta đi?"

Bởi vì trên người hắn có Giới Ngục tháp.

Trần các lão nhìn bức tường đó, nói khẽ: "Tiểu hữu, đây chính là kia bức tường Ngũ Duy!"

Trần các lão nao nao, sau đó, hắn ta có chút hưng phấn nói: "Tiểu hữu muốn tới Ngũ Duy sao?"

Trần các lão gật đầu: "Đều thất bại! Có vài người thần hồn câu diệt, nhục thân không còn, mà mười mấy người này, thực lực của bọn họ quá mạnh, bởi vậy mới giữ lại được nhục thân, nhưng thần hồn lại bị tiêu diệt."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Phải tới Ngũ Duy thế nào?"

Phá Đạo cảnh!

Trần các lão trầm ngâm một lát sau, nói: "Trong đó có không ít cường giả Phá Đạo cảnh!"

Diệp Huyền lại hỏi: "Bọn họ mạnh bao nhiêu?"

Nếu như là người khác nói muốn tới Ngũ Duy, chắc chắn hắn ta sẽ khịt mũi coi thường nhưng nếu như người đó là Diệp Huyền thì có thể tới Ngũ Duy!

Diệp Huyền nhìn về phía những thi thể này: "Vậy những thi thể này là?"

Trần các lão trầm giọng nói: "Các thế hệ cường giả xông tới Ngũ Duy!"

Diệp Huyền hỏi: "Đều thất bại rồi?"

Diệp Huyền gật đầu: "Muốn đi!"

Mà ở phía dưới bức tường này có một số thi thể trôi lơ lửng, không nhiều, chỉ có mười mấy cỗ, những thi thể này có nam có nữ, bọn họ cứ trôi nổi trong tinh không như vậy.

Cứ như vậy, Diệp Huyền đi theo Trần các lão một đường hướng lên trên mà đi, ước chừng sau hai canh giờ, hai người tới một mảnh tinh không, mà trên đỉnh đầu của bọn họ là một bức tường, trên bức tường này phủ kín phù văn thần bí.

Trần các lão vội vàng gật đầu: "Được!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Phá Đạo cảnh!

Ý chính là, nhóm cường giả như Kiếm Mộc và Hi Hoàng hoàn toàn không phải là đối thủ của những thi thể này! Phải nói là hoàn toàn không thể nào so sánh được!

Lúc này, Trần các lão thấp giọng thở dài: "Mặc dù chúng ta đều ở Lưỡng Giới Thiên, nhưng chính chúng ta biết, muốn cứng rắn vượt qua thì quá khó khăn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lưỡng Giới Thiên và Kiếm tông vẫn luôn nhắm vào tiểu hữu! Bởi vì đối với chúng ta thì Ngũ Duy chí bảo đó chính là một tia hy vọng cuối cùng!"

Diệp Huyền nói: "Dựa và thực lực của ta bây giờ nếu muốn xông vào Ngũ Duy vũ trụ hoàn toàn không có một tia hy vọng nào đúng không?"

Trần các lão gật đầu: "Đúng!"

Hắn ta biết thực lực của Diệp Huyền đã rất mạnh, nhưng nếu hắn muốn xông vào Ngũ Duy, như vậy thì chỉ có một con đường chết!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Trần các lão ngây cả người, sau đó vội vàng nói: "Tiểu hữu, ngươi không vào Ngũ Duy?"

Diệp Huyền dừng bước lại: “Trần các lão, ngươi có từng nghĩ tới nếu như chúng ta dùng vật này để tiến vào Ngũ Duy, sau đó thì sao? Chúng ta có thể sống được ở bên kia không?"

Trần các lão nghẹn lời, bởi vì hắn ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Lúc trước hắn ta chỉ nghĩ làm như thế nào mới có thể qua đó...

Diệp Huyền lại nói: "Bây giờ chúng ta tới Ngũ Duy chính là đi chịu chết!"

Trần các lão trầm mặc một lát sau đó hỏi: "Như vậy là không đi nữa sao?"

Diệp Huyền nhìn về phía Trần các lão: "Đi, nhưng mà không phải đi đường tắt, mà là xông vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận