Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 690: Cho Chút Mặt Mũi A

Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Không biết vì sao bọn hắn vẫn chưa xuất thủ?!

Diệp Huyền yên lặng, hắn cũng không biết vì sao đối phương không xuất thủ.

Những người này, đến cùng là đang chờ điều gì?

Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Hay là ngươi gọi tỷ tỷ ngươi tới đi!

Giản Tự Tại!

Diệp Huyền thầm cười khổ:

Đế Khuyển không hiểu:

- Ngươi nghĩ lại xem, vì sao nàng rời đi? Đó là vì để rèn luyện ta! Ừm, cả ngươi nữa! Nếu chúng ta cứ thấy nguy hiểm liền gọi nàng, như vậy, nàng sẽ nghĩ hai chúng ta thế nào? Nàng sẽ xem thường chúng ta!

Diệp Huyền nghiêm mặt:

Diệp Huyền chân thành:

Lúc này, Đế Khuyển nói:

- Cho nên, lần này chúng ta phải tự giải quyết!

- Hắn cũng muốn gọi a! Nếu có Giản Tự Tại ở đây, mấy kẻ xung quanh này cũng chỉ là phù vân!

Đế Khuyển yên lặng.

- Tiểu tử, không phải ngươi không liên hệ được chứ?

Vấn đề là, hắn cũng không biết liên hệ được Giản Tự Tại!

- Vì sao?

- Giải quyết thế nào? Ngươi đánh hai mươi tên, còn lại giao cho ta, thế nào?

- Sao có thể, là ta không muốn gọi!

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền lại nói:

Đế Khuyển nhìn Diệp Huyền:

Chắc chắn sẽ không có chuyện tốt…

- Không phải ngươi có rất nhiều ý xấu sao? Mau tranh thủ lấy ra mấy cái chủ ý đây!

- Chắc chắn chứ?

- Đánh không lại, không chỉ đánh không lại, mà chạy cũng không chạy nổi!

- Sao, không chạy nữa?

Đế Khuyển thấp giọng thở dài:

Lão giả mặc hắc bào xiết chặt nắm đấm, rất nhanh, nước dưới biển đột nhiên rung động.

- Không muốn chạy!

Diệp Huyền cười nói:

Nói xong, nó nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền gật đầu.

Đế Khuyển trực tiếp dừng lại, mà mới dừng còn chưa đủ ba giây, một đám người đã lập tức vây bọn hắn, người cầm đầu, chính là lão giả mặc hắc bào lúc trước kia.

Lão già mặc hắc bào nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Diệp Huyền yên lặng, giờ hắn đang nghĩ, nếu thúc động Giới Ngục tháp một lần nữa, không biết sẽ thế nào!

Đế Khuyển hỏi:

- Đế huynh, dừng lại đi!

Diệp Huyền yên lặng, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Đế Khuyển:

Rõ ràng, lão muốn trực tiếp động thủ!

Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Tiểu tử, sao, có cao chiêu gì không?

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Không có cao chiêu gì, chẳng qua cảm thấy, chạy cũng không có ý nghĩa, dù sao cũng không thoát, mà nếu đã thế, không bằng chiến một trận! Đế huynh, ta cũng không chiếm lợi trong vụ này, ta ngươi mỗi người một nửa, thế nào?

Đế Khuyển hơi chút trầm mặc, sau đó cười ha ha một tiếng:

- Tốt, chúng ta chiến một trận thật thống khoái với bọn hắn!

Thanh âm vừa dứt, nó trực tiếp vọt ra.

Lão giả mặc hắc bào đột nhiên vỗ ra một chưởng!

Mà Trấn Hồn kiếm vừa hiện, ngoài mười trượng đã có một tên Thánh cảnh ngã xuống, cùng lúc đó, một tiếng hét thảm vang lên.

Cứ vậy, kéo dìa chừng một khắc, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầy, kiếm trong tay đã hóa thành Trấn Hồn kiếm!

Nhưng, mười người hợp lại, hắn lại không nắm chắc!

Diệp Huyền nắm chắc kiếm trong tay, nếu một đối một, hắn nắm chắc chém bất cứ tên Thánh cảnh nào ở đây!

Mà bên khác, Đế Khuyển đã đại chiến với hơn mười tên Thánh cảnh, từng hòn đảo bên dưới bị bọn hắn đại chiến phá thành bột mịn, vô số nước biển dấy lên, hóa thành từng đạo thủy triều chấn ra bốn phía!

Bên này xuất thủ trước, bên đó lộ sơ hở trước!

Nhưng, hắn cũng biết tình cảnh hiện tại của bản thân.

Vì vậy, không làm cũng phải làm!

Hắn đã không có đường lui.

Chỉ có thể chiến một trận!

Diệp Huyền mở lòng bàn tay, một thanh kiếm lặng yên xuất hiện, chuôi kiếm vừa hiện, đám Thánh cảnh vây quanh lập tức đề phòng, bọn hắn đều hiểu thực lực Diệp Huyền khủng bố tới nức nào.

Phải biết, lúc Diệp Huyền ở Quỷ môn, giết Thánh cảnh cứ như giết gả.

Bởi vậy, bọn hắn tuyệt không dám khinh thị Diệp Huyền!

Mà Diệp Huyền cầm kiếm, cũng không trực tiếp xuất thủ, bởi khí tức mười người trước mặt này đã liền thành một khối, chỉ cần hắn khẽ động, mười người này sẽ đồng loạt xuất thủ!

Mười tên thánh giả không động, chúng đều đang đợi Diệp Huyền xuất thủ!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn biết thực lực bản thân, đánh ba không thành vấn đề, nhưng đánh mười, hắn không làm được!

Dùng một đánh mười?

Đám người không hề động thủ, nhưng khí tức đều khóa chạt lấy Diệp Huyền!

Mà bên kia, cũng có mười tên Thánh cảnh vây Diệp Huyền!

Không gian rung lên kịch liệt, lão giả mặc hắc bào cùng Đế Khuyển liên tục lui lại, nhưng rất nhanh, Đế Khuyển đã lần nữa vọt tới, có điều, dù hắn nhanh cỡ nào, nhưng đối mặt với hơn mười tên Thánh cảnh , rất nhanh Đế Khuyển đã bị vây đánh.

Oanh!

Thu hồn!

Diệp Huyền đương nhiên không quên Tiểu Hồn đã nói, trong khoảng cách nhất định, có thể trực tiếp thu hồn phách một tên cường giả, đương nhiên, cần Diệp Huyền hắn làm môi giới!

Trấn Hồn kiếm thuấn sát một tên Thánh cảnh, Diệp Huyền cũng không dừng tay, huy kiếm mãnh liệt chém tới tên Thánh cảnh gần nhất, mà tên Thánh cảnh kia khẽ biến sắc, nhanh chóng lui lại sau, nhưng lui lại, thân thể đã trực tiếp đổ xuống!

Cùng lúc đó, một đạo hắc quang bay ra, chui vào Trấn Hồn kiếm!

Thuấn sát hai tên Thánh cảnh!

Thế nhưng, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt vô cùng.

Cực hạn!

Mỗi ngày chỉ có thể dùng Trấn Hồn kiếm hai lần, hiện hắn đã dùng xong, nếu dùng tiếp, thứ mà Trấn Hồn kiếm sẽ thu là hồn của hắn! Hoặc chính xác là, hồn phách của hắn sẽ bị Trấn Hồn kiếm phản phệ!

Nếu như không phải do Tiểu Hồn chủ động phối hợp, nhiều nhất hắn chỉ có thể dùng một lần! Mà hiện tại, hắn đã cảm thấy toàn thân không được khỏe, tựa như có gì đó bị mất! Hắn biết, linh hồn hắn chịu ảnh hưởng cực lớn!

Không thể tiếp tục!

Bốn phía, chúng Thánh cảnh đã lui hơn trăm trượng!

Đối với thanh kiếm trong tay Diệp Huyền kia, bọn hắn không thể không kiêng kỵ.

Diệp Huyền cố nén cảm giác khó chịu trong người, đưa mắt nhìn bốn phía, nhếch miệng:

- Người tiếp theo là ai?

Nói xong, tay phải cầm Trấn Hồn kiếm, gõ nhẹ trong lòng tay trái.

Không gian hoàn toàn an tĩnh!

Đám Thánh cảnh không ai dám động!

Chỉ ai kẻ đó phải chết, con mẹ nào dám động?

Diệp Huyền cười lạnh:

- Các ngươi biết ta là ai không? Không biết? Tới đây, chúng ta tâm sự một chút, ta nói cho các ngươi biết, ta là ai, sau lưng ta có ai…

Vừa nói, hắn vừa bí mật điên cuồng thôn phệ Tử Nguyên tinh…

- Hắn đang kéo dài thời gian!

Một thanh âm đột nhiên vang lên.

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền liền hơi co rút, đám Thánh cảnh đưa mắt nhìn nhau, đang muốn động thủ, đúng lúc này, Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm khác!

Kiếm trên đỉnh tháp!

Thanh kiếm này vừa hiện, thiên địa lập tức biến sắc, cùng lúc đó, một cỗ kiếm thế thao thiên đột nhiên áp xuống, đám Thánh cảnh thầm hoảng hốt, liên tục lui hơn trăm trượng!

Tám người gắt gao nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyền, ánh mắt đầy kiêng kỵ!

Còn càng kiêng kỵ hơn Trấn Hồn kiếm!

Diệp Huyền nhìn tám tên Thánh cảnh trước mắt, lãnh đạm nói:

- Biết đây là kiếm gì không?

Đám người cùng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền yên lặng, nói:

- Kiến này là Bản Mệnh kiếm! Là Bản Mệnh kiếm của Diệp Huyền ta, vì ta mà sinh!

Thanh kiếm trước mặt Diệp Huyền khẽ rung lên, từng tiếng kiếm minh không ngừng chấn động, cùng đó, một cỗ kiếm thế bao lấy hắn!

Diệp Huyền nheo mắt, lòng thầm nói:

- Cho… cho chút mặt mũi a!

Thanh kiếm kia đột nhiên đè vào mi tâm hắn!

Diệp Huyền: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận