Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3708. Chủ nhân ơi! (2)



Chương 3708. Chủ nhân ơi! (2)




Ở phía xa xa, khí tức của Diệp Huyền đang tăng lên nhanh chóng!
Mà trong cơ thể hắn, U Cảnh đang điên cuồng gào thét: “Sinh linh thấp kém kia, ngươi dám thôn tính ta, ngươi có biết ta là ai không?”
Diệp Huyền chẳng thèm đáp U Cảnh, hắn tiếp tục thôn tính!
U Cảnh lại thét lên!
Lúc này, giọng nói của tiểu tháp vang lên bên trong cơ thể Diệp Huyền: “Ngươi đừng kêu nữa! Ngươi ngu, cứ thích biến thành kiếm cơ, còn trách ai được nữa?”
U Cảnh phẫn nộ nói: “Ngươi là ai?”
Tiểu tháp đáp: “Ta, Thiên Mệnh Tháp! Đệ nhất tháp trong chư thiên vạn giới! Dưới tam kiếm thì ta vô địch, trên tam kiếm, ta…”
Nói đến đây, nó không nói tiếp nữa.
U Cảnh phẫn nộ: “Cái tháp rách kia, ngươi mau bảo hắn dừng lại ngay, nếu như ta chết tại đây thì chủ nhân của ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”
Tiểu Tháp nói: “Sao nào, ngươi muốn so ô dù hả?”
U Cảnh gằn giọng nói: “Lão tử không muốn phí lời với ngươi, nếu như ngươi không ngăn hắn lại thì chủ nhân ta tới, các ngươi sẽ phải chết hết!”
“Im miệng!”
Tiểu tháp nạt: “Khó khăn lắm tiểu chủ mới có cơ hội không so cha, so muội muội, cái tên xấu xa nha người lại cứ đòi khoe ra!”
“A!”
U Cảnh đột nhiên gào lên: “Sinh linh thấp kém kia, mau dừng lại…”
Giọng nói đã dần trở nên yếu ớt.
Ở bên ngoài, Vân Mộng Tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta không ra tay nữa mà cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, không biết đang nghĩ gì.
Ở phía xa xa, U Cảnh vẫn đang gào thét. Thế nhưng lúc này, giọng nói của nó yếu đi trông thấy!
Ngược lại, khí tức của Diệp Huyền thì càng lúc càng mạnh, cộng thêm huyết mạch chi lực nữa nên lúc này khí tức của hắn đã không còn yếu hơn Vân Mộng Tử!
Dần dần, giọng nói của U Cảnh chỉ còn như con kiến, không lâu sau đã biến mất hẳn!
Uỳnh!
Một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên bùng nổ từ cơ thể Diệp Huyền. Cùng với sự xuất hiện của luồng khí tức đó, thời không bốn phía bắt đầu cuộn trào.
Ở phía xa xa, Vân Mộng Tử híp mắt lại, hắn ta siết chặt tay, nhưng không ra tay!
Lúc này, Diệp Huyền bỗng mở mắt, khoảnh khắc hắn mở mắt, cảnh giới của hắn đã tăng lên Vô Niệm cảnh!
Tuy nhiên, như vậy thôi vẫn chưa kết thúc, khí tức của hắn vẫn đang tăng lên.
Không lâu sau, hắn đã tăng từ Vô Niệm cảnh lên Vô Thân cảnh!
Tăng liên tiếp hai cảnh giới!
Lúc này, Vân Mộng Tử đang chầm chậm rút lui.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Trung Sơn Vương bèn nhíu mày, cái tên này định đánh bài chuồn hả?
Lúc này, Vân Mộng Tử đột nhiên biến mất.
Khoảnh khắc Vân Mộng Tử biến mất, thời không trên đỉnh đầu Diệp Huyền cũng rung chuyển!
Khoảnh khắc ấy, cả thời không của Đạo Lâm Giới cũng sôi sùng sục!
Cả Đạo Lâm Giới!
Chỉ trong chốc lát, vô số cường giả quay đầu nhìn về phía Vân Giới, ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ kinh hãi.
Chẳng lẽ cường giả Vô cảnh sắp xuất hiện rồi ư?
Trung Sơn Vương nhìn đỉnh đầu Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta khó coi vô cùng.
Khí tức này không phải là Bán Bộ Vô cảnh!
Cường giả Vô cảnh!
Rất nhanh sau đó, trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh. Cùng với sự xuất hiện của hư ảnh đó, cả Đạo Lâm Giới cũng sôi trào lên, sau đó trở nên mờ ảo từng chút một!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Trung Sơn Vương bèn thay đổi!
Đối phương muốn hủy diệt Đạo Lâm Giới sao?
Đúng lúc ấy, bầu trời phía xa xa bỗng có một đám mây màu máu xuất hiện. Ngay sau đó, một đường huyết lôi được ngưng tụ bên trong đám mây ấy!
Pháp tắc chi lực mà Quân Đạo Lâm để lại lại xuất hiện!
Lúc này, hư ảnh trên bầu trời dần rõ ràng hơn, rất nhanh sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện trên bầu trời!
Nam tử trung niên mặc bạch bào, trong tay cầm một cây phất trần, trông rất có vẻ tiên phong.
Không phải bản thể!
Nhưng dù vậy, khí tức của hắn ta cũng phải mạnh gấp chục lần Vân Mộng Tử!
Đúng là khác nhau một trời một vực!
Nam tử trung niên vừa xuất hiện thì đường huyết sắc thần lôi kia bỗng biến mất.
Vẻ mặt nam tử trung niên lạnh tanh, hắn huơ cây phất trần trong tay lên.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đường huyết sắc thần lôi kia bèn bị hủy diệt. Cùng lúc đó, thần lôi cũng biến mất tăm!
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền ở phía dưới, vẻ mặt hắn ta lạnh tanh: “Ngươi đã thôn tính U Cảnh!”
Diệp Huyền không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay!
Nam tử trung niên cũng không lên tiếng, hắn ta huơ cây phất trần. Ở phía dưới, Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng thì cả người hắn đã bay đi hàng trăm vạn trượng. Khi hắn dừng lại, nam tử trung niên kia đã xuất hiện ngay trước mặt.
Mà lúc này, nhục thân của Diệp Huyền đã không còn!
Nam tử trung niên đang định ra tay thì lúc này, tiểu tháp đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Các ngươi bắt nạt người quá đáng! Đánh kẻ yếu thì kéo kẻ mạnh đến, làm gì có ai bắt nạt người ta như các ngươi!”
Nam tử trung niên nhìn tiểu tháp: “Cứ thích bắt nạt ngươi đấy, ngươi không phục?”
Tiểu tháp cười lớn: “Ban đầu ta định khiêm tốn rồi, nhưng giờ xem ra ta không thể khiêm tốn nữa rồi!”
Nam tử trung niên khẽ gật đầu: “Nào, ra tay đi!”
Tiểu tháp nói: “Ngươi không xứng để ta ra tay, ta muốn gọi người!”
Nam tử trung niên: “…”
Tiểu tháp đột nhiên rung lên, sau đó nó đột nhiên nói: “Chủ nhân ơi! Ta đang gọi ngươi đấy! Mau ra đi!”
Một lát sau, chẳng có động tĩnh gì cả!
Tiểu tháp do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân ơi! Ta đang gọi ngươi đấy!
Vẫn chẳng có động tĩnh gì cả!
Tiểu tháp không nhịn được gắt gỏng: “Bà nó chứ, sao không nể mặt ta vậy?”
Mọi người: “…”
Hết chương 3708.



Bạn cần đăng nhập để bình luận