Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 915: Kẻ Nào Tổn Thương Muội Muội Ta, Chết

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, trong chớp mắt, hắn nhảy đến đỉnh đầu Vương Tri Sách, chém xuống một kiếm.

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm chém ra, mang theo một cỗ kiếm thế bá đạo vô cùng!

Phảng phất như dưới một kiếm này, có thể giết bất cứ người nào!

Giữa sân, vô số người đều cảm nhận được cỗ khí thế này!

Phía dưới Diệp Huyền, Vương Tri Sách mặt không biểu tình, hắn phất tay áo lên, không gian khẽ run lên, sau một khắc ——

Oanh!

Trong nháy mắt, cả người Diệp Huyền mang kiếm bay ngược ra bên ngoài mấy trăm trượng!

Lúc này, Vương Tri Sách bước ra phía trước một bước, điểm ra một chỉ.

Oanh!

Xuy!

Vương Tri Sách cũng không trốn tránh, mà là một quyền nghênh kiếm đánh lên.

Đạo kiếm quang kia trực tiếp phá toái!

Trong nháy mắt vừa rồi, linh hồn hắn vậy mà xuất hiện dị dạng!

Sau khi đánh bay Diệp Huyền, Vương Tri Sách đột nhiên đưa tay phải ra phía trước rồi khẽ túm lại, ra một trảo này, một đạo kiếm quang chẳng biết đã chém tới từ lúc nào trực tiếp bị hắn chụp vào trong tay, sau một khắc, tay phải hắn nhẹ nhàng nắm lại.

Trong nháy mắt khi kiếm của Diệp Huyền trảm lên trên nắm tay của Vương Tri Sách, không gian bốn phía run lên kịch liệt, sau đó trực tiếp rạn nứt ra!

Vương Tri Sách nhìn về phía Diệp Huyền ở nơi xa, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất lần nữa, một đạo kiếm quang màu huyết hồng xé rách qua giữa sân!

Oanh!

Nơi một chỉ điểm ra, không gian khẽ run lên, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên ngăn cản đạo kiếm quang màu huyết hồng kia, yên lặng một chớp mắt, đạo kiếm quang màu huyết hồng kia trực tiếp nổ tung ra, mà ngay trong nháy mắt này, một thanh kiếm chém thẳng xuống từ đỉnh đầu hắn!

Oanh!

Giữa sân, tiếng chói tai tựa như tiếng pháo nổ không ngừng vang vọng.

Phi kiếm vỡ vụn.

Mà cũng trong nháy mắt này, Vương Tri Sách đột nhiên nhíu lại lông mày, sau một khắc, hắn lại lui về sau mấy chục trượng, sau đó một chỉ điểm lên giữa chân mày của bản thân, trong nháy mắt, linh hồn trong cơ thể hắn bình tĩnh trở lại!

Vương Tri Sách ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, đột nhiên, một thanh phi kiếm lặng yên trảm đến, hắn hợp chỉ kẹp lấy, trực tiếp kẹp lấy chuôi phi kiếm kia, sau đó nhẹ nhàng dùng sức.

Nghiền ép!

Oanh!

Vương Tri Sách chậm rãi đi về phía Diệp Huyền:

Phi kiếm lít nha lít nhít, trong nháy mắt đã bao phủ Vương Tri Sách.

Lúc này, Diệp Huyền quay người nhìn về phía Diệp Linh cách đó không xa, Diệp Linh không khóc, nàng chỉ nhìn Diệp Huyền:

Thế nhưng rất nhanh, vô số ánh kiếm màu đỏ như máu đột nhiên chém tới phía hắn!

- Không có... Không có chuyện gì... Có ca đây!

Tay Diệp Huyền khẽ run rẩy một chút, hắn nhếch miệng cười một tiếng, chẳng qua là nụ cười này có chút dữ tợn:

- Ca, muội không sợ, thật, tuyệt đối không sợ!

Mà lúc này, Vương Tri Sách bước ra phía trước một bước, đấm ra một quyền!

- Không thể không nói, ngươi quả thật rất không tệ, dĩ nhiên, cũng chính vì như vậy, hôm nay ngươi phải chết ở nơi đây.

Thanh âm vừa dứt, hắn chậm rãi nắm chặt tay phải, một cỗ lực lượng lặng yên ngưng tụ.

Nơi xa, vẻ mặt Việt Vô Trần âm trầm, giờ phút này, hắn tự nhiên rất nhiên xuất thủ cứu giúp, thế nhưng, thần thức của lão giả nhỏ gầy trước mặt hắn vẫn đang một mực khóa chặt hắn, chỉ cần hắn ra tay, lão giả nhỏ gầy này nhất định sẽ ra tay!

Vẻn vẹn một quyền bình thường, mảnh kiếm quang kia trực tiếp tan thành mây khói.

Có lẽ ngày sau Diệp Huyền không thể kém hơn Vương Tri Sách, thế nhưng thời khắc này, Diệp Huyền căn bản không phải đối thủ của Vương Tri Sách!

Không thể phủ nhận, Diệp Huyền này quả thực rất mạnh mẽ, thế nhưng, so với Vương Tri Sách này, vẫn có chênh lệch quá lớn.

Giữa sân, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Huyền và Vương Tri Sách!

Thanh âm vừa dứt, hắn quay người vọt tới phía Vương Tri Sách kia.

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại bạo phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền.

Giờ khắc này, hắn không giữ lại chút nào nữa!

Lực lượng Long Hồn!

Long lực!

Lực lượng Ma Kha!

Thần Huyết công!

Tăng thêm lực lượng huyết mạch, giờ phút này, khí tức Diệp Huyền bạo phát ra chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung!

Đột nhiên, Diệp Huyền biến mất ngay tại chỗ.

Giờ khắc này, cả người Diệp Huyền thoạt nhìn cực kỳ điên cuồng, thần sắc hắn dữ tợn đến vặn vẹo, trên thân phát tán ra hồng quang quỷ dị, tựa như một đầu dã thú giết đến điên cuồng!

Vương Tri Sách ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, lúc này, Diệp Huyền lại đi tới phía hắn.

Vết kiếm!

Vương Tri Sách nhìn thoáng qua lòng bàn tay của bản thân, trong lòng bàn tay hắn, có một vết kiếm hằn sâu!

Diệp Huyền này vậy mà một kiếm trảm lui Vương Tri Sách!

Nếu không thể lui lại, vậy phải tiến lên!

Giết ra một con đường!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm này, sát niệm của Diệp Huyền cường đại đến mức trước giờ chưa từng có!

Lúc này, Vương Tri Sách bước ra phía trước một bước, sau đó một quyền nghênh kiếm đánh ra.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Huyền hung hăng chém xuống một kiếm.

Oanh!

Theo một tiếng nổ vang kinh thiên vang lên, trong nháy mắt, cả người Diệp Huyền mang kiếm bị chấn bay ra ngoài, thế nhưng, Vương Tri Sách kia vậy mà cũng liên tục lùi lại trọn vẹn trăm trượng!

Nhìn thấy một màn này, trong âm thầm, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến đổi!

Diệp Huyền hắn đã không còn đường lui!

Giờ phút này, sau lưng hắn chính là muội muội, nếu hắn lui lại, muội muội chắc chắn phải chết.

Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là tín niệm!

Một kiếm này, bao hàm rất rất nhiều!

Trên đường phóng tới phía Vương Tri Sách, cỗ khí tức trên người Diệp Huyền vẫn đang càng ngày càng mạnh, rất nhanh, hắn phóng đến trước mặt Vương Tri Sách, chém xuống một kiếm!

Đã siêu việt khí tức của cường giả Chứng Đạo cảnh!

Xuy!

Giữa sân, một đạo huyết quang chợt lóe lên, những nơi hắn đi qua, không gian tựa như giấy giòn bị xé nứt ra!

Đối diện Diệp Huyền, Vương Tri Sách híp lại hai mắt, trong mắt hắn, một sợi sát ý chợt lóe lên, sau một khắc, hắn xông nhanh về phía trước, nện xuống một quyền!

Ầm ầm!

Không gian xung quanh hai người đột nhiên sụp đổ, lâm vào bên trong một màu đen kịt.

Mấy hơi thở sau.

Oanh!

Lại thêm một tiếng nổ vang vang lên, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại, bóng người này chính là Diệp Huyền!

Nhưng mà, Vương Tri Sách kia cũng lui về sau mấy chục trượng!

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, khóe miệng của hắn lại lần nữa tràn ra một vệt máu tươi, không chỉ như thế, toàn thân hắn đều đã nứt ra, máu tươi không ngừng chảy ra, thế nhưng rất nhanh, số máu tươi này lại bị chính hắn hấp thu...

Mà nơi xa, trên thân Vương Tri Sách, cũng có hai vết kiếm!

Bị Diệp Huyền đả thương!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Tần Thiên âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, âm thầm nơi xa, Đường Phong nói khẽ:

- Sợ là Diệp Huyền này đã sắp đến cực hạn.

Đường Thanh nói:

- Ra tay?

Đường Ách lại lắc đầu:

- Còn chưa phải thời cơ tốt nhất, nếu chúng ta ra tay lúc này, đại giới sẽ rất lớn!

Đường Phong gật đầu:

- Lão giả nhỏ gầy phía dưới kia, còn có Vương Tri Sách này, chỉ cần hai người này, cũng đủ để khiến cho chúng ta tổn thất rất nhiều kỵ sĩ Đường tộc.

Nói xong, hắn nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới:

- Tiếp tục chờ đợi, nhìn thêm một chút, người này còn có át chủ bài gì hay không!

Đường Thanh không nói gì, nàng cứ như vậy nhìn xuống phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì.

Phía dưới, bên trong Võ viện, Vương Tri Sách nhìn về phía Diệp Huyền, giờ phút này, trong mắt hắn không hề che giấu sát ý, sau một khắc, hắn phóng thẳng đến phía Diệp Huyền, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền không lựa chọn nhượng bộ, mà là hai tay cầm kiếm chém ra phía trước một trảm.

Xuy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận