Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2992: Mạnh hơn

Chương 2992: Mạnh hơn

Để tạo ra được nhân gian đệ nhất giáp này, có thể nói là Địa Linh tộc đã đánh đổi bằng sức mạnh của toàn tộc, bao gồm cả toàn bộ nguyên vật liệu cực phẩm mà bọn họ đã sưu tầm từ xưa đến nay.

Trước đó Chiến Thần Giáp đã vỡ, đối với Địa Linh tộc mà nói thì đây là một chuyện vô cùng mất mặt!

Chí bảo trấn tộc của bọn họ lại bị một quyền của người ta đánh nát tươm như xơ mướp!

Thật quá mất mặt!

Vì vậy, có thể nói là Địa Linh tộc đã dốc hết sức lực của toàn tộc để rèn nhân gian đệ nhất giáp này, chỉ hận không thể thêm toàn bộ nguyên liệu cực phẩm của bọn họ vào trong, không chỉ như thế, Địa Linh tộc còn mời cả một vài tiên tổ của mình để cùng rèn ra bộ giáp này. ...

Tiểu Mộ dẫn Diệp Huyền đến một hải vực chưa biết tên, trên hải vực vô cùng vô tận này có một hòn đảo nhỏ.

Lúc lên hòn đảo nhỏ, Diệp Huyền trông thấy đại thụ trong ký ức trước đây.

Năm ấy, tại sao Diệp Thần lại bị vũ trụ pháp tắc giết chết?

Theo lý mà nói thì Diệp Thần này có thể sáng tạo ra vũ trụ pháp tắc vậy thực lực chắc chắn phải vượt qua vũ trụ pháp tắc, nhưng sao hắn ta lại bị kẻ mà mình đã sáng tạo ra giết chết chứ?

Mà bây giờ, nơi đây đã cảnh còn người mất.

Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không tài nào hiểu được.

Tiểu Mộ ở bên cạnh liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt nàng long lanh ánh nước.

Cái chết của Diệp Thần có ba loại khả năng.

Đại thụ đứng sừng sững giữa trung tâm của hòn đảo nhỏ, xung quanh là hảo vực vô tận.

Lẽ nào có ngoại địch?

Nơi vui vẻ nhất mà nàng từng ở chính là nơi này!

Hắn đi đến trước đại thụ đó, lúc này, bên dưới đại thụ chẳng có ai cả.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này!

Loại thứ hai là bản thân Diệp Thần có âm mưu nào đó nên chủ động chuyển thế luân hồi.

Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại.

Thứ ba là có ngoại địch lớn mạnh, ngoại địch liên thủ với vũ trụ pháp tắc giết Diệp Thần!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không.

Loại thứ nhất chính là hắn ta thật sự đã bị vũ trụ pháp tắc xử lý, vụ trụ pháp tắc trò giỏi hơn thầy muốn vươn lên, chứ không muốn bị Diệp Thần khống chế vì thế mới giải quyết hắn ta.

Trông thấy bạch quần nữ tử này, sắc mặt của Tiểu Mộ lập tức trở nên vô cùng nặng nề.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên sau lưng hai người.

Diệp Huyền cũng nhận ra nữ nhân này, đây chính là Đạo Nhất thích đọc sách kia!

Mà nếu Diệp Thần này đã có thể sáng tạo ra loại người mạnh mẽ như vũ trụ pháp tắc vậy chắc chắn cũng có thể sáng tạo ra những thứ khác nữa.

Diệp Huyền nói: "Nếu ta là Diệp Thần thì chắc hẳn ngươi không dám tới đây đâu, đúng không?"

Ba loại này đều có khả năng.

Đạo Nhất cười bảo: "A Mệnh không hề phản bội ngươi, nói cách khác là trong toàn bộ vũ trụ pháp tắc, chỉ có ta phản bội!"

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Mới đầu ta cho rằng kẻ phản bội Diệp Thần chính là Mệnh Vận pháp tắc kia, nhưng bây giờ xem ra, hình như ta đã nghĩ sai rồi!"

Đạo Nhất gật nhẹ đầu, cười đáp: "Ngươi nói sai rồi, nếu ngươi là hắn ta thì ta vẫn dám tới!"

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền mở hai mắt ra rồi liếc mắt nhìn xung quanh, thế nhưng, chung quanh ngoại trừ nước biển thì lại chẳng có gì hết!

Đạo Nhất liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi cười nói: "Ta gọi ngươi là Diệp Huyền hay là Diệp Thần đây?"

Diệp Huyền đáp: "Diệp Huyền!"

Đạo Nhất cười bảo: "Cũng đúng, ngươi của hiện tại là Diệp Huyền chứ không phải Diệp Thần."

Tiểu Mộ quay phắt người lại, cách trước mặt nàng không xa có một bạch quần nữ tử đang chậm rãi bước tới.

Người đứng đầu vũ trụ pháp tắc.

Đạo Nhất!

Hiển nhiên là nàng nhận ra nữ nhân này rồi.

Lúc này, đột nhiên Tiểu Mộ ở bên cạnh nói: "Tại... sao..."

Đạo Nhất nhìn về phía nàng, cười nói: "Chuyện này không thể nói cho ngươi biết!"

Tiểu Mộ nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt lóe lên sát khí.

Đạo Nhất hơi lắc đầu: "Tiểu Mộ, đừng ra tay, ta không muốn giết ngươi đâu."

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Mộ và lắc đầu.

Tiểu Mộ hơi cúi đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền và cứ nhìn hắn như vậy mãi, nàng cười nói: "Ngươi muốn biết chuyện gì?"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta những gì?"

Đạo Nhất cười đáp: "Năm ấy, ta đã đánh giá thấp thực lực của chủ nhân, dưới loại tình huống đó mà ngươi vẫn có thể phong ấn kết giới, ngăn cản dị duy nhân...

Mà ta lại càng không ngờ lão cửu sẽ không tiếc tự hủy bản nguyên của mình vì ngươi để cưỡng chế đưa ngươi vào luân hồi! Đương nhiên, ta lại càng không ngờ, trong biển người mênh mông ấy, chủ nhân lại luân hồi lên người ngươi.

Ta cũng hoàn toàn không ngờ tới sau lưng ngươi còn có hai vị hộ đạo siêu cấp..."

Nói xong, nàng lắc đầu: "Ta không biết đây là trùng hợp hay là mưu tính mà chủ nhân đã vạch sẵn từ trước! Có điều, với sự hiểu biết của ta về chủ nhân thì chắc hẳn không phải do hắn mưu tính đâu, xưa nay hắn ta vẫn luôn phản đối việc luân hồi chuyển thế mang theo ký ức, cho nên, có lẽ là do lão cửu – Luân Hồi pháp tắc đã làm.

Nhưng chắc hẳn nàng ta cũng không ngờ người được mình chọn lại có lai lịch lớn đến như thế cho nên mới thoát khỏi dự tính của nàng ta, vì vậy, nàng ta mới bị kiếm tu lớn mạnh đứng sau ngươi chống lại!

Hơn nữa, vị kiếm tu sau lưng ngươi kia còn mạnh mẽ áp chế không cho chủ nhân thức tỉnh. Đương nhiên, cũng không tồn tại cách nói có thức tỉnh hay không, bởi vì ngươi của hiện tại chính là chủ nhân, chẳng qua là ý thức của ngươi vẫn đang nằm ở vị thế chủ đạo mà thôi."

Diệp Huyền im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Dị duy nhân?"

Đạo Nhất cười bảo: "Không phải người của vũ trụ này."

Diệp Huyền hỏi: "Có thể nói chi tiết hơn được không?"

Đạo Nhất gật đầu: "Một... chủng tộc nằm ngoài tầm hiểu biết của ngươi."

Diệp Huyền hỏi: "Còn mạnh hơn cả Hư Vô tộc?"

Đạo Nhất chớp mắt: "Không phải người cùng một cấp bậc đâu! Ngươi hỏi ta câu này chắc là muốn biết thực lực chân chính của Dị Duy tộc đúng không?

Ta có thể nói với ngươi rằng, vũ trụ này của chúng ta hoàn toàn không có cách nào đối kháng với Dị Duy tộc được đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận