Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 777: Kiếm Tông!

Sau năm ngày, Đế Tinh Hạm đột nhiên rung động, trong phòng, Diệp Huyền vội vàng đứng lên đi đến phía trên boong thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn lại, giờ phút này, bọn hắn đang xuyên qua một chỗ hắc động không gian.

Bốn phía, từng đạo lực lượng cường đại không ngừng va chạm vào Đế Tinh Hạm. Những lực lượng này cực cường, mạnh đến mức hắn cũng có chút kiêng kị. Nếu là Tinh Vân Hạm, sợ là đã sớm nát bấy!

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển ở một bên:

- Đây là gì?

Đế Khuyển nói:

- Hắc động!

Diệp Huyền nói:

- Lúc trước chúng ta cũng xuyên qua rất nhiều hắc động, cũng không bị như vậy a!

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển, kinh ngạc:

- Thật lâu chưa trở về! Đường đi cũng không nhớ rõ lắm!

Địa Cầu do dự một chút, sau đó nói:

Đế Khuyển ngượng ngập cười cười:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Đế Khuyển cười hắc hắc:

Đế Khuyển nói:

Diệp Huyền đen mặt lại:

- Bao lâu nữa sẽ đến?

- Hắc động cũng chia mạnh yếu! Ngươi đừng lo lắng, Đế Tinh Hạm này có thể chống đỡ được.

- Ngươi không nói đùa chứ?

Diệp Huyền: "..."

- Ta cũng không biết!

Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Đế Tinh Hạm xuyên qua hắc động, đi tới bên trong một mảnh Tinh Vực.

- Ngươi không phải đang đùa với ta a?

- Ngược lại đúng là phương hướng này, không có sai.

Diệp Huyền nói:

Đế Khuyển nói:

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn thôi động Đế Tinh Hạm bay về phía trước.

Diệp Huyền hỏi:

Diệp Huyền nói:

Đế Khuyển vội vàng nhìn bốn phía, nhìn một chút, hắn cau lại chân mày.

- Nếu không phải tộc trưởng năm đó làm mọi chuyện đến tuyệt, Thần tộc ta đã không xuống dốc, mà nàng, cũng sẽ không hận Thần tộc như vậy, không chỉ chém giết hết thảy cường giả của Thần tộc, còn hủy tổ từ Thần tộc... Ai!

Đế Khuyển gật đầu, vẻ mặt nó có chút đắng:

- Thần tộc xảy ra chuyện, là sự kiện của Giản Tự Tại sao?

- Làm sao?

Diệp Huyền phát hiện, tinh không xung quanh rất là an tĩnh, hơn nữa, không có bất cứ khí tức của sự sống nào, không chỉ như thế, linh khí của mảnh Tinh Vực này phi thường mỏng manh.

Lúc này, Đế Khuyển bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Năm đó sau khi Thần tộc xảy ra chuyện, Minh Tộc thừa cơ mà vào, mà ta, cũng bị kẹt ở bên trong Vô Gian luyện ngục kia... Đã nhiều năm như vậy, hẳn là Thần Vực đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hi vọng là Thần tộc vẫn còn người sống sót...

- Dường như có chút quen thuộc!

- Dạo quanh trước đi!

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Là nơi này sao?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Trọng nam khinh nữ làm quỷ gì, ta cảm thấy nữ nhân cũng rất lợi hại.

Trong những nữ nhân hắn nhận biết, dường như đa phần đều rất cường đại...

Cũng không biết lầu thứ sáu là nam hay nữ, nếu là nữ nhân, có khả năng sự tình cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng!

Đế Khuyển lại nói:

- Những lão đầu Thần tộc kia quá ngoan cố.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên, Diệp Huyền và Đế Khuyển đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, bên trong tinh không kia, một thanh cự kiếm kình thiên đứng vững vàng, cự kiếm dài đến ngàn trượng, cứ như vậy sừng sững trong tinh không.

Mà cự kiếm lại không có mũi kiếm, mũi kiếm phảng phất như bị người chặt ngang!

Chính diện thân cự kiếm có khắc hai chữ lớn màu đen: Kiếm Tông.

Nói xong, hắn mang theo Đế Khuyển đi tới phía trước thanh cự kiếm kia, đứng dưới thân kiếm, cỗ kiếm thế kia càng cường đại hơn trước, ép người ta khó thở nổi.

- Đi xem một chút!

Một lát sau, Diệp Huyền nói:

Không đơn giản!

Diệp Huyền yên lặng cảm nhận cỗ thế kia, loại kiếm thế này có phần giống sóng biển gầm thét, lại có thể phá hủy tất cả.

Hơn nữa còn mang theo kiếm thế cực kỳ mạnh mẽ.

- Đây là Thần Vực sao?

Đế Khuyển nhìn khắp bốn phía, sau đó nói:

- Có. . . Khả năng. . . Có lẽ là đúng rồi!

Diệp Huyền: . . .

Đế Khuyển cười hắc hắc, nói:

- Tới thì cũng tới rồi, đi xem một chút đi.

Diệp Huyền im lặng, tên này tuyệt đối đã đi sai đường.

Nơi này tuyệt đối không phải Thần Vực!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, thanh cự kiếm kia sừng sững trong hư không, rất là hùng vĩ, gây cho người ta một cảm giác nó có thể đâm thủng bầu trời.

Một lát sau, Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển, hỏi:

Hai Kiếm tông này có liên hệ gì với nhau không?

Hắn từng nhìn thấy hai chữ này trong thế giới mới, nơi đó có một tông môn, cũng gọi là Kiếm tông!

Kiếm tông?

Lúc nhìn thấy hai chữ to này, Diệp Huyền lập tức ngạc nhiên ngây người.

Kiếm tông!

Đế Khuyển nhìn thoáng qua thanh cự kiếm kia, sau đó trầm giọng nói:

- Nơi này không đơn giản!

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Thật không đơn giản, đi thôi, vào xem!

Nói xong, hắn mang theo Đế Khuyển vòng qua thanh cự kiếm kia, trong tinh không xa xa phía sau cự kiếm là một đại điện tàn phá, phía trên cung điện có bảy mươi hai thanh phi kiếm bay quanh, trừ những phi kiếm này ra, chung quanh đại điện thỉnh thoảng sẽ có tiếng kiếm ngâm vang.

Diệp Huyền nhíu mày, có người?

Nhưng mà, hắn cũng không cảm nhận được khí tức sinh mệnh!

Diệp Huyền tăng thêm tốc độ, rất nhanh, hắn và Đế Khuyển đã đi tới trước cung điện kia, vừa đến trước đại điện, mấy đạo phi kiếm giống như tia chớp bay thẳng về phía hắn và Đế Khuyển.

Diệp Huyền mặt không đổi sắc, không tránh không né, hai thanh phi kiếm vừa tới trước mặt hắn đã trực tiếp vỡ nát, cùng lúc đó, trước mặt hắn xuất hiện hai thanh phi kiếm đen trắng.

Đúng lúc này, trong đại điện, đột nhiên có một tiếng kiếm ngân vọng ra, rất nhanh, một đạo kiếm quang đột nhiên bay ra khỏi đại điện và phóng thẳng lên trời.

Diệp Huyền cùng Đế Khuyển ngẩng đầu nhìn lên, trên không chẳng biết lúc nào tụ tập hơn vạn thanh kiếm, hơn vạn thanh kiếm không ngừng xoay tròn trên không trung.

Đúng lúc này, hơn vạn thanh kiếm đột nhiên đảo ngược thân kiếm, tất cả mũi kiếm đều nhắm ngay vào người Diệp Huyền và Đế Khuyển.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyền tối đen, có người thao túng kiếm trận?

Diệp Huyền còn chưa kịp suy nghĩ, hơn vạn thanh kiếm trên không đột nhiên lao xuống với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Huyền cùng Đế Khuyển.

Đế Khuyển đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền nói:

- Ta tới!

Vừa dứt lời, hắn đã vung tay.

Ong ong!

Hai tiếng kiếm ngân vang lên, ngay sau đó, hai đạo kiếm quang một đen một trắng xuất hiện, khi kiếm quang xuất hiện, từng âm thanh cắt chém vang vọng không gian, trong giây lát, hơn vạn thanh kiếm đều biến thành mảnh vỡ!

Một bên, Đế Khuyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền, phi kiếm của Diệp Huyền đã nhanh hơn trước không ít!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, ngay sau đó thân thể đã xuất hiện bên trong đại điện, đại điện trống rỗng, không có một người!

Diệp Huyền cau mày, không có ai?

Đúng lúc này, bên trong đại điện xuất hiện một đạo kiếm quang, đạo kiếm quang này bay tới chém hắn!

Diệp Huyền điểm về phía trước một cái.

Oanh!

Hắn vừa điểm xong, đạo kiếm quang kia vỡ nát ngay lập tức!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, trên bệ đá trong đại điện, một người gỗ cầm trường kiếm đang đứng tại đó.

Diệp Huyền hơi khó hiểu, là gia hỏa này vừa vận dụng kiếm quang chém hắn?

Đúng lúc này, người gỗ đột nhiên thả người nhảy lên, hắn vừa nhảy lên, trực tiếp nhảy đến trước mặt Diệp Huyền, cùng lúc đó, trường kiếm trong tay nó đâm thẳng vào trán Diệp Huyền, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Vào thời điểm người gỗ vừa xuất kiếm, Diệp Huyền cũng đột nhiên xuất kiếm, tốc độ càng nhanh, trực tiếp đâm vào ngực người gỗ.

Nhưng mà, vừa đâm vào ngực người gỗ, sắc mặt Diệp Huyền đã thay đổi, bởi vì kiếm của hắn còn chưa kịp đâm vào ngực người gỗ, kiếm trong tay người gỗ chỉ còn cách trán Diệp Huyền vài tấc.

Diệp Huyền điểm nhẹ mũi chân lui về phía sau, đúng lúc này, kiếm của người gỗ đột nhiên tăng thêm tốc độ.

Xùy!

Lúc Diệp Huyền lui ra ngoài hơn mười trượng, tại vị trí hắn vừa đứng lúc nãy đã xuất hiện một giọt máu rơi xuống đất.

Diệp Huyền sờ lên trán, nơi đó, có một vết kiếm nho nhỏ.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn người gỗ đang đứng xa xa, hiện tại, trên mặt hắn đã xuất hiện vẻ ngưng trọng!

Tốc độ xuất kiếm của người gỗ quá nhanh, kỳ thật tốc độ ban đầu chỉ là âm mưu, cuối cùng đột nhiên gia tốc mới là tốc độ chân chính của người gỗ!

Bị lừa gạt!

Nói cho đúng, hắn đã khinh địch!

Nơi xa, người gỗ cầm kiếm điểm nhẹ về phía Diệp Huyền, ý khiêu khích không cần nói cũng biết.

Cách đó không xa, Đế Khuyển đột nhiên cười ha hả, nhìn thấy Diệp Huyền ăn quả đắng, nó có cảm giác hưng phấn khó nói thành lời.

Diệp Huyền cầm kiếm chỉ thẳng vào người gỗ, vào lúc này, người gỗ không có xuất kiếm, chẳng qua nó chỉ đứng yên tại chỗ mà thôi.

Lúc Diệp Huyền đi tới trước mặt người gỗ nửa trượng, người gỗ đột nhiên xuất kiếm.

Tốc độ nhanh như tia chớp!

Gần như cùng lúc, Diệp Huyền cũng xuất kiếm.

Cây kim so với cọng râu!

Trong một nháy mắt, Diệp Huyền lui ra sau mười thước, trên cánh tay phải đã xuất hiện một vết máu.

Người gỗ vẫn đứng bất động tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận