Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2238: Sững sờ

"Ha ha!"

Mộ Niệm Niệm đột nhiên cười phá lên, nàng cười rất to, rất ít khi nàng cười như vậy.

Cười được một lúc, Mộ Niệm Niệm lại chỉ vào Diệp Huyền: "Ngươi ấy à, đúng là một người thú vị! Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng Niệm tỷ thì ta sẽ che chở cho ngươi."

Nói đoạn, nàng bèn vứt xương cá sang một bên, sau đó nhìn về phía hai người Yết Đế Đại Bồ Tát: "Dẫn đường đi!"

Yết Đế Đại Bồ Tát nhìn nàng: "Mời Mộ cô nương!"

Nói đoạn, hắn ta và Tống Chí bèn quay người rời đi.

Mộ Niệm Niệm đi theo bọn họ, đương nhiên Diệp Huyền cũng đi theo.

Trên đường đi, hắn trầm giọng nói: "Niệm tỷ, ngươi không lo lắng một chút nào sao?"

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn hắn: "Ngươi tưởng ta đang đùa với ngươi đó hả?"

Diệp Huyền hỏi: "Là gì vậy?"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Bởi vì ta đang tính kế ngươi!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ngươi có biết nhược điểm lớn nhất của ngươi là gì không?"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười một cách tinh nghịch: "Ta lợi hại lắm!"

Mộ Niệm Niệm khẽ vỗ vai hắn và mỉm cười: "Không sao, con người cần phải tiến bộ, cứ từ từ!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Lo lắng gì chứ? Lo sẽ chết sao?"

Mộ Niệm Niệm khẽ nói: "Làm việc theo cảm tính!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Niệm tỷ, tại sao ngươi lại giúp ta?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền lắc đầu: "Ngươi cứ tính kế đi! Dù sao thì ta cũng độc thân một mình!"

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: "Ngươi cho rằng ta sẽ xảy ra chuyện ư?"

Diệp Huyền cười khổ, câu nói này nàng đã từ nói lúc mới quen hắn.

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, đúng không?"

Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng hắn lại càng tăng thêm. Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm bỗng đặt tay phải lên vai Diệp Huyền. Chỉ trong chốc lát, sát ý trong lòng hắn đã được trấn áp!

Cuộc đời này của Diệp Huyền đã trải qua rất nhiều lần sinh tử li biệt, hắn không muốn trải qua thêm lần nữa.

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn hai người Yết Đế Đại Bồ Tát phía không xa. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hắn thoáng hiện lên sát ý.

Hắn thực sự có thể giết hai người này một cách dễ dàng!

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Tốt lắm! Chỉ cần ta không muốn chết thì khó mà chết lắm."

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Tự đại á?"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Tự đại quá!"

Điều đáng nói là hắn và Mộ Niệm Niệm không hề dùng huyền khí để truyền âm, thế nhưng hai người phía trước lại không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Điều này đương nhiên là nhờ Mộ Niệm Niệm.

Lúc đó, hắn rất muốn giết người!

Mộ Niệm Niệm lại nói: "Thực ra cũng không thể nói là giấu dốt được. Ta thấy làm người ấy à, nhất định phải hiểu rõ về bản thân, biết bản thân mình đang ở đâu. Có thực lực như thế nào thì hãy làm những chuyện phù hợp với thực lực ấy. Ví dụ một người có dã tâm và hành động vượt quá năng lực của bản thân vậy thì chắc chắn người đó sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía Diệp Huyền: "Hiện giờ ngươi thấy mình rất mạnh, ít nhất thì với hai người trước mắt này, ngươi chắc chắn có thể giết bọn họ một cách dễ dàng, đúng không?"

Diệp Huyền liếc nhìn hai người Yết Đế Đại Bồ Tát ở phía không xa, đoạn gật đầu.

Không ai được động vào những người mà hắn quan tâm!

Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: "Giấu dốt!"

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Có biết loại người nào đáng sợ nhất không?"

Mộ Niệm Niệm gật đầu: "Giờ ngươi đang rất tự đại! Thực ra hai người kia đúng là không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ đến chuyện phía sau hai người này là gì không?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Nếu như ngươi có thể dễ dàng giết chết bọn họ thì chứng tỏ ngươi đã mở được Đạo Kinh. Tới khi ấy, kẻ địch của ngươi sẽ không chỉ là hai người này. Nếu như chỉ có một mình ngươi thì ngươi đương nhiên có thể làm theo những gì mình muốn, chỉ cần có ý nghĩ muốn giết người thôi là xông ra lấy đầu người ta ngay. Thế nhưng ngươi không chỉ có một mình, sau lưng ngươi còn có vô số người. Mỗi một lời nói và hành động của ngươi đều sẽ quyết định số phận của bọn họ."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đây chính là sự trói buộc sao?"

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: "Ngươi thấy đây là sự trói buộc à?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta thấy đó là trách nhiệm! Nhưng trách nhiệm cũng chính là sự trói buộc."

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Một nam nhân thì phải biết gánh vác, phải biết chịu trách nhiệm. Người phía sau ngươi không phải sự trói buộc của ngươi, không những thế, họ còn là cội nguồn sức mạnh kiếm đạo của ngươi. Trong lòng có ý muốn bảo vệ, nhất kiếm nhất niệm, ngươi hiểu ý của ta không?"

Kiếm niệm!

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Mộ Niệm Niệm đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Tống Chí đột nhiên mỉm cười: "Hai vị đang thương lượng phải làm sao để đối phó với những chuyện tiếp theo hả? Nếu vậy thì..."

Đúng lúc ấy, Mộ Niệm Niệm đột nhiên phất tay phải.

Uỳnh!

Tống Chí còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bay ra ngoài!

Thần hồn câu diệt luôn!

Diệp Huyền sững sờ!

Yết Đế Đại Bồ Tát cũng sững sờ!

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Tỷ đệ chúng ta nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm cái gì, đúng thật là."

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận