Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3379. Hơn cả Cổ Thần Cảnh



Chương 3379. Hơn cả Cổ Thần Cảnh




Nghe Diệp Huyền nói vậy, Vũ Tôn không khỏi bật cười!
Như hắn ta dự tính, quả nhiên Diệp Huyền là người rất trọng tình cảm!
Chỉ cần lấy muội muội hắn ra uy hiếp là hắn phải ngoan ngoãn ngay!
Cuối cùng cũng có thể giải quyết cái tên khiến người ta đau đầu này rồi!
Đúng lúc ấy, bạch phát lão giả trước mặt nữ tử váy trắng đột nhiên nói: “Tờ giấy này của ngươi… hình như là của ta mà!”
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn về phía bạch phát lão giả.
Vũ Tôn cũng nhìn bạch phát lão giả, hắn ta quan sát đối phương, song không nhìn rõ thực lực nên lập tức nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Bạch phát lão giả khẽ cười: “Ngươi dùng giấy mà ta để lại còn hỏi ta là ai…”
Vũ Tôn sững sờ, sau đó trào phúng: “Giấy của ngươi?”
Bạch phát lão giả gật đầu: “Đúng là giấy của ta!”
Vũ Tôn cười ha ha: “Đúng là nực cười! Các hạ không biết đó thôi, giấy này là do Thần Đế để lại, sao nào, ngươi là Thần Đế hả?”
Bạch phát lão giả nhíu mày, hỏi ngược lại: “Tại sao ta không thể là Thần Đế?”
Vũ Tôn sững sờ, sau đó bật cười.
Bạch phát lão giả cạn lời.
Lúc này, Ngạc Uyên ở bên cạnh đột nhiên nói: “Các hạ nói mình là Thần Đế?”
Bạch phát lão giả nhìn Ngạc Uyên: “Sao nào?”
Ngạc Uyên mỉm cười: “Theo như ta biết, hiện giờ hình như vũ trụ này đâu còn Thần Đế nữa!”
Bạch phát lão giả vuốt râu cười: “Có đó, chỉ là ngươi không tiếp xúc đến thôi!”
Ngạc Uyên định nói gì đó thì Vũ Tôn ở bên cạnh đột nhiên bảo: “Đúng là hoang đường! Vũ trụ này đã không có Thần Đế hàng chục vạn năm nay rồi, thế mà ngươi còn nói mình là Thần Đế, ngươi nực cười quá rồi đấy!”
Bạch phát lão giả lắc đầu than thở: “Hậu bối kia, ngươi nhìn ấn đường đen ngòm của ngươi đi, rồi mặt mày hung dữ, e là mệnh không dài đâu! Ngươi cứ hi hi ha ha như này nữa… lão phu cũng cạn lời lắm!”
Vũ Tôn mỉm cười: “Mệnh của ta không còn bao lâu nữa ư?”
Bạch phát lão giả gật đầu: “Đúng vậy!”
Vũ Tôn bật cười: “Thế gian này trừ vài vị chí tôn ra thì ai có thể giết ta?”
Bạch phát lão giả thở dài: “Mấy người các ngươi sao có thể ngu xuẩn như vậy…”
Vũ Tôn nhìn chằm chằm đối phương: “Không ra vẻ thì chết à?”
Dứt lời, hắn ta bèn phất tay, một luồng sức mạnh to lớn bèn cuộn trào về phía bạch phát lão giả!
Tuy nhiên, sức mạnh này còn chưa lại gần bạch phát lão giả thì đã biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi!
Bao gồm cả Vũ Tôn!
Hắn ta cũng không phải kẻ ngu, sức mạnh của hắn ta biến mất trong vô thức thế này, hắn ta biết sự việc không hay rồi!
Vũ Tôn do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, ban nãy ta đã mạo phạm rồi!”
Bạch phát lão giả cười nói: “Ngươi vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa!”
Vũ Tôn trầm giọng nói: “Tiền bối, mục tiêu của Thần Chi Mộ Địa chúng ta là nữ tử kia, chúng ta không hề có ý mạo phạm tiền bối!”
Bạch phát lão giả trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta thu hồi lời vừa nói!”
Vũ Tôn: “…”
Bạch phát lão giả nhìn nữ tử váy trắng: “Tiền bối, ván cờ này ta thua rồi!”
Tiền bối?
Nghe bạch phát lão giả nói vậy, Vũ Tôn bèn hoang mang.
Lão đầu này sao lại gọi nữ tử kia là tiền bối?
Nữ tử váy trắng nhìn bạch phát lão giả: “Thua rồi thì phải chết thôi!”
Bạch phát lão giả cười khổ: “Tiền bối, ta không muốn chết!”
Nữ tử váy trắng chẳng tỏ vẻ gì cả: “Là ngươi chủ động đến tìm ta!”
Bạch phát lão giả cười khổ: “Ta không biết tiền bối lại mạnh như vậy…”
Nữ tử váy trắng phất tay, bàn cờ trước mặt bèn biến mất. Nàng quay người nhìn Diệp Huyền phía không xa: “Đang định kết thúc chuyện này xong phân thân này của ta sẽ đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tới tìm ta!”
Phân thân!
Nghe nữ tử váy trắng nói vậy, sắc mặt Vũ Tôn ở một bên lập tức thay đổi: “Ngươi… ngươi chỉ là một phân thân!”
Hắn ta không hề nhận ra thực hư ở nữ tử váy trắng!
Sở dĩ Diệp Huyền có thể nhận ra là bởi hắn quá quen thuộc với Thanh Nhi!
Thanh Nhi trước mặt cho hắn một cảm giác hơi khác!
Đương nhiên, mặc dù là phân thân nhưng đó vẫn là Thanh Nhi!
Nữ tử váy trắng không hề quan tâm đến Vũ Tôn mà đi về phía Diệp Huyền. Lúc này, Vũ Tôn đột nhiên gằn giọng nói: “Tìm chết!”
Dứt lời, hắn ta bèn nhẩm độc khẩu quyết. Chỉ trong chốc lát, hai tờ giấy màu máu đỏ trên nền trời cháy rụi!
Cùng lúc đó, hai đường hồng quang bao trùm lấy nữ tử váy trắng. Tuy nhiên, nữ tử váy trắng lại chẳng bị làm sao cả!
Nàng ngẩng đầu nhìn hai tờ giấy kia, ngay sau đó hai tờ giấy rung chuyển, cuối cùng hóa thành hư vô!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Vũ Tôn lập tức tái nhợt, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin: “Chuyện này… chuyện này… sao có thể…”
Ở phía không xa, bạch phát lão giả lắc đầu thở dài: “Ôi trời ơi, rốt cuộc là ai đã cho ngươi sự dũng cảm ấy!”
Nữ tử váy trắng đột nhiên nhìn Ngạc Uyên phía không xa, sắc mặt Ngạc Uyên lập tức thay đổi. Hắn ta vội vàng hành lễ một cách cung kính: “Tiền bối, ta và Thần Chi Mộ Địa không có quan hệ gì hết! Hôm nay ta chỉ đi ngang qua, ta chỉ đi ngang qua…”
Hắn ta không ngốc, lúc này đương nhiên hắn ta đã nhận ra sự đáng sợ của nữ tử váy trắng!
Vũ Tôn là cường giả Cổ Thần cảnh đấy!
Hơn nữa hắn ta còn sử dụng thần vật, thế nhưng nữ tử váy trắng chẳng bị làm sao cả!
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là thực lực của nữ tử váy trắng còn hơn cả Cổ Thần cảnh!
Hết chương 3379.



Bạn cần đăng nhập để bình luận