Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 428: Ca Mang Muội Đi

Lục Vân lãnh đạm nói:

- Chư vị, hiện Trung Thổ Thần Châu đã rơi vào tình trạng linh khí mỏng manh, ngày càng thưa thớt, đặc biệt là Bắc Hàn cảnh, nhiều nơi đã xuất hiện tình trạng băng tan, tình huống này, nếu Bắc Hàn tông ta mà đánh với Hộ Giới minh, thứ ta nói thẳng, thứ chờ chúng ta, rất rất có thể chính là hủy diệt.

Hủy diệt!

Đám người trở nên nghiêm túc, không có bất cứ ai muốn hủy diệt!

Lúc này, có người đột nhiên nói:

- Chẳng lẽ thực sự phải đem Thánh nữ gả cho tên cặn bã kia?

Lục Vân lãnh đạm nói:

- Thánh nữ? Đã là Thánh nữ Bắc Hàn tông ta, tự nhiên phải suy nghĩ cho Bắc Hàn tông, nếu không, một người chiếm dụng nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, trong lúc mấu chốt nhất lại không hề ra sức, Thánh nữ như vậy, cần có ích gì?

Mà sắc mặt Lục Vân lại có chút khó coi.

Không nói thêm, Lục Vân lui qua một bên, nhưng nàng vẫn không càm lòng, lại nói:

Lời vừa ra, đám người cùng gật đầu, đặc biệt là thẩm vị ưởng, ánh mắt không chút che giấu vẻ tán thưởng.

Nếu hiện nàng nói thêm, vậy chính là nàng không biết toàn cục!

Nói tới đây, nàng đứng dậy hơi thi lễ với Lục Vân:

Đúng lúc này, Diệp Linh đột nhiên giận dữ, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể nào trào ra, bức thẳng tới Lục Vân.

Diệp Linh nhìn qua Lục Vân:

- Nhắc nhở một câu, lần này Hộ Giới minh nhằm vào Bắc Hàn tông, nhằm vào Thánh nữ điện hạ, hoàn toàn là bởi vì Diệp Huyền kia, nếu bắt Diệp Huyền kia lại, Bắc Hàn tông ta…

- Ta biết, ta tới đây khiến tôn nữ của đại trưởng lão phải nhường vị trí Thánh nữ, chuyện này, ta rất xin lỗi. Nhưng hiện tại, ta hy vọng đại trưởng lão tạm thời buông bỏ cảm xúc cá nhân, cùng đồng tâm hiệp lực đối mặt, bởi nếu không có Bắc Hàn tông, đại trưởng lão không phải là đại trưởng lão, mà ta cũng không phải là Thánh nữ, ngày nói có đúng không?

- Đại trưởng lão, Diệp Linh ta là Thánh nữ Bắc Hàn tông, néu giờ mà Bắc Hàn tông đem ta giao ra, người mất mặt, không phải là ta, mà là Bắc Hàn tông, còn có tiên tổ Bắc Hàn tông!

Dù Diệp Linh nói nhẹ nhàng hòa khí, nhưng với nàng lại sắc bén như đao, hơn nữa lại còn được mọi người tán thành.

Nơi xa, Lục Vân vung tay, trực tiếp hóa giải uy áp của Diệp Linh, lại lùng nhìn lại:

Dưới sự bồi dưỡng của Bắc Hàn tông, các mặt của Diệp Linh đều đã có sự trưởng thành!

- Không biết lớn nhỏ, như vậy mà là Thánh nữ Bắc Hàn tông ta sao?

- Ngươi dám!

Đám người xung quanh đồng thời sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Linh lại đột nhiên động thủ!

- Đủ rồi!

Lục Vân cả giận:

- Xin lỗi đại trưởng lão!

- Nếu ngươi dám có ý với ca ca ta, ta tất giết ngươi!

- Tiểu Linh nhi, tuổi ngươi đã không nhỏ, không nên tùy hứng như thế, xin lỗi Đại trưởng lão đi!

Diệp Linh gắt gao nhìn lại:

Thẩm Vị Ương có chút không vui:

- Không, ai bảo nàng có ý đồ với ca ca ta.

Diệp Linh lạnh lùng:

- Càn rỡ!

Diệp Huyền trực tiếp lắc đầu:

- Không!

Thẩm Vị Ương cau mày:

- Chớ cho rằng ngươi là Thánh nữ, liền có thể không chút kiêng nể gì, ta nói cho ngươi biết, ngươi là Thánh nữ, là do Bắc Hàn tông cho ngươi, mà không phải ca ca ngươi cho ngươi, ngươi…

Thẩm Vị Ương nhìn Diệp Linh:

Lục Vân không nói, nhưng thần sắc trở nên băng lãnh tới cực điểm.

Một bên, Thẩm Vị Ương đột nhiên lên tiếng.

- Chẳng lẽ, trong lòng ngươi, ca ca ngươi còn quan trọng hơn Bắc Hàn tông?

Diệp Linh không chút suy nghĩ liền trả lời:

- Mệnh ca ca ta còn quan trọng hơn mệnh ta!

Nghe vậy, đám người lập tức xôn xao.

Mà Thẩm Vị Ương đột nhiên giận dữ:

- Càn rỡ! Ngươi muốn ăn cây táo, rào cây sung!

Thanh âm vừa hạ, một cỗ uy áp cường đại trực tiếp bao phủ Diệp Linh, Diệp Linh không chịu nổi, hai chân khẽ cong, trực tiếp quỳ xuống.

Diệp Linh ủy khuất khóc lên:

- Ca…

Cỗ uy áp trên người Diệp Linh lập tức bị chém tan!

Oanh!

Diệp Huyền cũng không để ý tới Thẩm Vị Ương, hắn đi tới trước mặt Diệp Linh, đưa tay chém ra một cái!

Mà Diệp Huyền, rõ ràng chưa đạt tới Ngự Pháp cảnh!

Trừ phi là cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính, nếu không, người thường căn bản không thể vô thanh vô tức tới thẳng đại điện này!

Giờ phút nàng, các nàng thực sự có chút thầm khiếp sợ, bởi Bắc Hàn cảnh có đủ các cao thủ tầng tầng trấn thủ, ngoài ra còn có không ít trận pháp cường đại.

Đau lòng!

Đây chính là cảm thụ của Diệp Huyền.

Từ nhỏ tới lớn, Diệp Linh một mực theo hắn, mặc dù hai huynh muội rất khổ cực, nhưng hắn vẫn luôn tận lực không để Diệp Linh chịu ủy khuất.

Mặc dù hai huynh muội hết sức khổ, nhưng kỳ thực, trong khổ cũng có vui.

Giờ phút này thấy Diệp Huyền ủy khuất mà khóc, Diệp Huyền liền thấy lòng đau như dao cắt!

Bất kể là nha đầu này có thể chất đặc thù thế nào, thiên phú yêu nghiệt ra sao, nhưng trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là một đứa nhỏ!

Vừa thấy Diệp Huyền, đám người đầu tiên là thấy sửng sốt, rõ ràng, không ai nghĩ tới Diệp Huyền sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.

Thẩm Vị Ương cùng đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, Thẩm Vị Ương nhìn Diệp Huyền:

- Sao ngươi vào được đây?!

- Đừng khóc, ca mang ngươi về nhà…

Diệp Huyền chậm rãi đi tới chỗ Diệp Linh, thanh âm có chút run:

Người tới, chính là Diệp Huyền.

Đám người dồn dập quay đầu.

Đúng lúc này, một nam tử đột nhiên xuất hiện trước cửa điện Bắc Hàn tông.

Trong lúc nàng bất lực nhất, khó khăn nhất, điều nàng đầu tiên nghĩ tới, chính là ca ca!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám người Thẩm Vị Ương lập tức trở nên ngưng trọng.

Phải biết, Thẩm Vị Ương là cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính, mặc dù vừa rồi cũng không dùng toàn lực, nhưng đó cũng là uy áp của cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính!

Mà Diệp Huyền, một kiếm liền phá!

Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ khiếp sợ.

Diệp Huyền không để ý tới đám người Bắc Hàn tông, hắn đỡ Diệp Linh dậy, một luồng hàn khí lập tức tràn tới hắn, lòng thầm giật mình, vội phóng Thiện Niệm kiếm ý chống cự hàn khí, có điều, Thiện Niệm kiếm ý của hắn, lại khó mà ngăn được hàn khí này!

Hàn khí quanh thân Diệp Linh, càng khủng bố hơn khi trước!

- Ca!

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên nhào vào trong ngực Diệp Huyền, gắt gao ôm chặt lấy hắn, khóc như một đứa nhỏ.

Không ai biết, nàng nhớ ca ca tới mức nào.

Ở Bắc Hàn tông, một ngày nàng chỉ làm hai chuyện, thứ nhất là tu luyện, thứ hai là nhớ ca ca!

Không ai biết, ca ca có ý nghĩa thế nào với nàng.

Đối với Diệp Huyền mà nói, muội muội hắn là nghịch lân của hắn, mà đối với Diệp Linh, sao lại không phải a?

Diệp Huyền nhẹ nhàng ôm Diệp Linh, giờ phút này, nội tâm hắn rất bình tĩnh, rất hạnh phúc.

Giờ khắc này, hắn rất thỏa mãn.

Đám người Bắc Hàn tông cứ vậy nhìn hai huynh muội, mà Thẩm Vị Ương lại có chút âm trầm.

Đối với Diệp Huyền, kỳ thực nàng cũng hơi kiêng kỵ, bởi người có thể khiến Hộ Giới minh truy nã như thế mà không chết, có thể là người bình thường sao?

Đặc biệt là Thương Mộc học viện, Thương Mộc học viện ở Trung Thổ Thần Châu không yếu hơn Bắc Hàn tông, mà hiện tại, Thương Mộc học viện còn không bằng cả thế lực tam lưu.

Thần bí!

Đối với Thẩm Vị Ương mà nói, Diệp Huyền có chút thần bí.

Lúc này, Diệp Huyền nhẹ lau nước mắt của Diệp Linh, cười nói:

- Ca mang muội đi!

Diệp Huyền gật đầu nhỏ, ôm chặt tay Diệp Huyền.

- Đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận