Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3630. Ngươi làm đồ đệ của ta đi! (2)



Chương 3630. Ngươi làm đồ đệ của ta đi! (2)




Nói đoạn, Diệp Huyền bèn đi về phía xa xa!
Mẹ kiếp!
Sợ gì chứ!
Đã đến rồi thì làm gì có chuyện rời đi?
Cứ đánh là xong!
Diệp Huyền không hề phát hiện, sau khi hắn nói câu đó, trên mũi Thanh Huyền Kiếm có chút kiếm mang lóe lên.
Cực kì nhanh nên hắn cũng không phát hiện.
Diệp Huyền tiến vào thời không thần bí kia và xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm hơi rung lên. Ngay sau đó, thời không như nước kia lập tức dẹp sang hai bên.
Diệp Huyền nở nụ cười lạnh lùng, hắn đang định đi tiếp về phía trước thì đúng lúc ấy, hắn đột nhiên quay người nhìn. Ở phía không xa, một nữ tử đang nhìn chằm chằm hắn!
Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Tuyết Linh Lung!
Lúc này, xung quanh Tuyết Linh Lung được bao phủ một lớp khí thể lạnh như băng, những khí thể này đang bảo vệ nàng.
Tuyết Linh Lung cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, Diệp Huyền thấy hơi gượng gạo: “Tuyết cô nương, ngươi cũng ở đây à!”
Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: “Hóa ra Diệp công tử thâm tàng bất lộ!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi cười nói: “Nếu đã bị cô nương phát hiện thì ta cũng không giấu nữa! Thực không dám giấu, ta là đệ nhất kiếm tiên ở nhân gian!”
Tuyết Linh Lung nhíu mày: “Đệ nhất kiếm tiên ở nhân gian?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy, đệ nhất kiếm tiên nhân gian!”
Tuyết Linh Lung: “…”
Diệp Huyền đột nhiên quay người đi về phía xa xa. Lúc này, Tuyết Linh Lung đột nhiên bảo: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền quay người nhìn nàng, hắn cười: “Linh Lung cô nương còn có chuyện gì sao?”
Tuyết Linh Lung do dự một lát rồi nói: “Diệp công tử, ta không thể di chuyển, ngươi đưa ta đi theo được không?”
“Không thể di chuyển ư?”
Diệp Huyền nhíu mày, hắn quan sát Tuyết Linh Lung, sau đó mỉm cười: “Tuyết Linh Lung cô nương, ta thấy không thích hợp lắm đâu! Thứ nhất, ta không có hảo cảm gì với ngươi, thứ hai ta phải đi tìm bảo vật, tại sao ta phải đưa theo ngươi?”
Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: “Diệp công tử, đây là một âm mưu!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Âm mưu?”
Tuyết Linh Lung gật đầu: “Là âm mưu của Võ Khánh, hắn ta lợi dụng đặc điểm đặc biệt ở nơi này để kiềm chân mấy người Táng Man Nhi, mục đích thật sự của hắn ta không phải bí cảnh kia mà là Thánh mạch với tinh khoáng cực phẩm của mấy nhà chúng ta!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ý của ngươi là di tích này là giả?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Không phải là giả, nhưng không phải hắn ta không thể vào nơi này. Thời không phía trước càng lúc càng mạnh, trừ mười hai vị Mệnh Tri cảnh năm xưa ra thì không ai có thể vào được!”
Diệp Huyền nói: “Mười hai vị Mệnh Tri cảnh mà ngươi nói là mười hai người đạt được Mệnh Tri cảnh đầu tiên năm xưa hả?”
Tuyết Linh Lung gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền cười ha ha, sau đó hắn đi đến trước mặt Tuyết Linh Lung. Chỉ trong chốc lát, áp lực thời không thần bí xung quanh hắn lập tức biến mất.
Tuyết Linh Lung trợn tròn mắt, ánh mắt nàng là vẻ khó có thể tin được: “Chuyện này…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Linh Lung cô nương, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, để ngươi biết thế nào là cường giả! Đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người đi về phía xa xa.
Tuyết Linh Lung do dự một lát rồi đi theo!
Cứ thế, Diệp Huyền đưa Tuyết Linh Lung đi về phía xa xa, cả quãng đường không có trở ngại gì cả!
Tuyết Linh Lung hoàn toàn sững sờ!
Cái tên này rốt cuộc là ai?
Sao hắn không xi nhê gì với thời không này vậy!
Cứ thế, Diệp Huyền đưa Tuyết Linh Lung tới trước một tòa đại điện. Đại điện không lớn, nhưng tỏa ra luồng khí tức cổ xưa, vừa nhìn đã biết có lịch sử lâu đời!
Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: “Diệp công tử…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tuyết Linh cô nương muốn hỏi tại sao ta không bị những thời không này ảnh hưởng đúng không?”
Tuyết Linh Lung gật đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Linh Lung cô nương, ngươi thấy ngươi đã đứng ở đỉnh cao của vũ trụ này chưa?”
Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: “Ý của Diệp công tử là?”
Diệp Huyền giơ tay ra, hắn mỉm cười: “Linh Lung cô nương, nắm lấy tay ra, ta đưa ngươi đi mở mang tầm mắt!”
Tuyết Linh Lung liếc nhìn hắn mà do dự một lát, cái tên này không cố ý lợi dụng nàng đấy chứ?
Nghĩ ngợi một lát, nàng thấy mình hơi bị tiểu nhân rồi!
Cường giả như thế này sao có thể có suy nghĩ đó?
Không nghĩ nhiều nữa, nàng giơ tay ra nắm lấy tay Diệp Huyền. Ngay sau đó, thời không xung quanh nàng và Diệp Huyền trở nên mờ ảo. Tiếp đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Linh Lung, hai người tiến vào một vực thẳm thời không thần bí.
Sau khi tiến vào, vẻ mặt Tuyết Linh Lung lập tức thay đổi!
Sợ hãi!
Thời không thần bí mà Diệp Huyền đưa nàng vào còn kinh khủng hơn thời không thứ hai mươi bảy cả trăm lần!
Tuyết Linh Lung không khỏi siết chặt tay Diệp Huyền, bởi lẽ nàng biết nếu như Diệp Huyền buông tay nàng ra thì nàng sẽ chết trong thời không thần bí này!
Món bảo vật trên người nàng chưa chắc đã có thể cứu được nàng!
Lúc này, Diệp Huyền đã đưa nàng rời khỏi thời không thần bí đó. Diệp Huyền liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyết Linh Lung, hắn cười: “Linh Lung cô nương, ngươi thấy thế nào?”
Tuyết Linh Lung trầm mặc một hồi rồi nói: “Diệp… tiền bối… thời không thần bí vừa rồi là?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi muốn tìm hiểu về thời không thần bí đó sao?”
Tuyết Linh Lung do dự một lát rồi gật đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Thế này đi! Ngươi làm đồ đệ của ta, ta dạy ngươi!”
Đồ đệ!
Tuyết Linh Lung sững sờ.
Hết chương 3630.



Bạn cần đăng nhập để bình luận