Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1279: Kiếm tông, Khương Khởi!

Kiếm tu lắc đầu: "Theo Kiếm tông ta biết thì món Ngũ Duy chí bảo đó hình như đã nhận Diệp Huyền làm chủ, thứ này vốn là vật của Ngũ Duy, có năng lực đặc thù, nếu như nó chủ động phối hợp với Diệp Huyền vậy hắn muốn vô thanh vô tức đem nó đi, đồng thời giá họa cho Kiếm tông ta cũng không phải là việc khó gì, không phải sao?"

Viên Tiểu Đao gật đầu: "Lời ngươi nói không phải không có khả năng!"

Nói xong, nàng nhìn về phía Lý Hợp: "Lý Hợp, trước đó ngươi đã tự mình điều tra Diệp Huyền, đến nói một chút đi!"

Lý Hợp trầm giọng nói: "Ta dùng thần thức quét qua toàn thân hắn, cũng không phát hiện ra Ngũ Duy chí bảo."

Kiếm tu hỏi lại: "Vậy ngươi cảm thấy món Ngũ Duy chí bảo đó không ở trên người hắn?"

Lý Hợp nhíu mày, đang định nói thì Viên Tiểu Đao đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Vậy như thế này được không, để cho chúng ta lục soát Kiếm tông ngươi một chút?"

Kiếm tu nhìn Viên Tiểu Đao: "Ngươi đại biểu cho Lưỡng Giới Thiên?"

Viên Tiểu Đao cười nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng coi là thật."

Người lấy món chí bảo đó đi là một tên kiếm tu!

Kiếm tu quyết định đi tìm Diệp Huyền, hắn ta muốn đích thân kiểm tra Diệp Huyền.

Đúng lúc này, kiếm tu đó đột nhiên quay người rời đi.

Diệp Huyền!

Đương nhiên, Diệp Huyền đó cũng có hiềm nghi, nhưng mà khả năng tương đối nhỏ, bởi vì hắn rất yếu...

Viên Tiểu Đao nhìn thoáng qua kiếm tu rời đi, không nói gì.

Nói xong, nàng lui sang một bên, không nói thêm gì nữa.

Về phần cường giả Kiếm tông đã chết, hắn ta chỉ có thể tạm thời gạt qua một bên.

Diệp Huyền cũng không ngờ được sở dĩ hắn không bị hiềm nghi nhiều, còn không bị nhắm vào là bởi vì thực lực của hắn yếu... bởi vì thực lực yếu mới khiến cho người khác cảm thấy hắn không thể nào vô thanh vô tức lấy cái tháp đó đi được.

Trong không trung, Trần Thời Nhất mặt không biểu cảm, giống như Viên Tiểu Đao nói, trước mắt người có hiềm nghi lớn nhất vẫn là Kiếm tông.

Hiển nhiên, rất có thể có người đang giá họa cho Kiếm tông.

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.

Trong số tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ có một mình hắn ta biết rõ nhất món chí bảo đó có ở trong tay Kiếm tông hay không, mà nếu như nó không nằm trong tay Kiếm tông thì nó sẽ nằm ở trong tay ai?

...

Nhìn thấy kiếm tu rời đi, mấy người Trần Thời Nhất cũng không cản, bởi vì cản không được, cường giả như thế này nếu như muốn đi thì rất khó giữ lại.

Lúc này, Trần Thời Nhất đó đột nhiên nói: "Truyền lệnh một chút, điều tra tất cả người có hiềm nghi."

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở to mắt, hắn nhìn về phía bên phải, nơi đó, trên một nhánh cây có một quả trứng trùng.

Phá như thế nào?

Hắn hiểu rồi!

Ngộ!

Thật ra thì chính là phá kén trùng sinh!

Bên trong dãy núi, Diệp Huyền vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, hắn đã ngồi yên ở chỗ này bảy tám ngày, trong khoảng thời gian này, hắn giống như một bức tượng, không động chút nào!

Mà kiếm ý của hắn cũng đang điên cuồng lan tràn ra bốn phía, những nơi đi qua, tiếng kiếm minh vang vọng không dứt.

Suy nghĩ thông suốt, khí tức của hai luồng kiếm ý quanh thân Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng tăng vọt, giống như là núi lửa bộc phát, cực kỳ doạ người!

Không phá thì không xây được!

Bây giờ hắn muốn đạt tới trình độ kiếm đạo Phá Cảnh thì chỉ có thể dựa vào ngộ.

Ầm ầm!

Hai luồng kiếm ý đột nhiên từ trong cơ thể Diệp Huyền quét ra, mà sau khi hai luồng kiếm ý này đi ra đã trực tiếp nổ tung…

Phá?

Hắn đã suy nghĩ cực kỳ lâu...

Rất nhanh, hắn đã mừng rỡ phát điên.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào trứng trùng đó, ước chừng sau nửa canh giờ, trứng trùng đó đột nhiên khẽ run lên, sau đó vỡ ra, ngay sau đó, một con tiểu hồ điệp bò ra ngoài...

Cứ như vậy, ước chừng kéo dài một canh giờ sau, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hắn xòe lòng bàn tay ra, trong chớp mắt, những kiếm ý xung quanh giống như thuỷ triều rút vào trong lòng bàn tay của hắn, cuối cùng biến thành một thanh kiếm đen trắng do kiếm ý ngưng tụ mà thành!

Kiếm Ý kiếm!

Diệp Huyền đột nhiên nắm tay phải lại.

Ầm!

Thanh kiếm đen trắng này đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc, phạm vi mấy vạn dặm trực tiếp bị kiếm ý của hắn bao trùm!

Phá!

Tức là trùng sinh!

Diệp Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại, bốn phía, kiếm ý bao trùm, có những kiếm ý này bao trùm, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hết thảy trong phạm vi đó, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thu!"

Vừa dứt lời, trong nháy mắt những kiếm ý đó đã biến mất, mà trong lòng bàn tay của hắn lại có một thanh kiếm đen trắng!

Phá cảnh!

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên, bây giờ hắn có thể nói là hoàn toàn có năng lực chiến một trận với cường giả Mệnh cảnh, đương nhiên, so với cường giả Phá Mệnh cảnh chắc chắn vẫn còn khoảng cách, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là Vị Tri cảnh!

Cảnh giới vẫn còn quá thấp!

Cảnh giới!

Bây giờ việc cấp bách của hắn chính là tăng cảnh giới lên, còn có cảnh giới nhục thân cũng phải tăng lên mới được.

Diệp Huyền nhẹ nhàng vung tay phải lên, chuôi kiếm đen trắng trong tay hắn lập tức biến mất, sau đó hắn muốn rời đi, mà lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên từ chân trời phá không mà đến, trong chớp mắt, đạo kiếm quang đó trực tiếp rơi xuống trước mặt hắn.

Kiếm quang tán đi, là một nam tử trung niên.

Người tới chính là tên kiếm tu của Kiếm tông đó.

Diệp Huyền nhìn kiếm tu xuất hiện ở trước mắt, không nói gì.

Kiếm tu cũng đang nhìn Diệp Huyền, nhìn một lúc, đồng tử hắn ta đột nhiên co rụt lại: "Phá cảnh... sao có thể như vậy được..."

Diệp Huyền nhìn kiếm tu: "Có chuyện gì?"

Kiếm tu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Ngươi đạt đến Phá cảnh khi nào!"

Diệp Huyền hỏi lại: "Các hạ là?"

Kiếm tu nói: "Kiếm tông, Khương Khởi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận