Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2203: Đúng là một tên yêu nghiệt

Buông bỏ!

Câu nói này có nghĩa là buông bỏ!

Phật đạo có một vị cao tăng vì quá để ý đến tu thành chính quả mà quên mất bản thân mình. Khi hắn ta lựa chọn buông bỏ, hắn ta lại tu thành chính quả.

Không cố chấp với cảnh giới, không theo đuổi phật quả, quên được hãy quên, phá vỡ mọi định kiến, vạn vật khởi đầu nào có nhiễm bụi trần?

Đây là một câu Phật ngữ trong Phật Kinh. Lúc đầu nghe thì Diệp Huyền không hiểu ý nghĩa lắm, song giờ bỗng nhiên hắn lại hiểu ra!

Kiếp trước là kiếp trước, kiếp sau là kiếp sau, còn Diệp Huyền hắn đang ở kiếp này, hắn cứ sống tốt kiếp này là được.

Cần gì phải quan tâm kiếp trước?

Cần gì phải quan tâm kiếp sau?

Nếu như trụ trì Cổ Tự mà ở đây thì chắc chắn hắn ta sẽ phải ngạc nhiên.

Thực ra Diệp Huyền cũng không hề phát hiện, sau khi hắn đạt được Linh Minh Kiến Tính thì trên người đã bớt đi được một vài nhân quả không biết tên.

Lúc này, Phật pháp chi lực đột nhiên dâng trào. Rất nhanh sau đó, giữa trán Diệp Huyền xuất hiện một chữ Vạn.

Cảnh giới này rất ít gặp ở Phật gia, bình thường chỉ xuất hiện ở những cao tăng. Còn những người trẻ tuổi như Diệp Huyền dù có ở Cực Lạc Chi Giới cũng cực kì hiếm gặp!

Nghĩ đến đây, xung quanh Diệp Huyền bỗng có một luồng Phật quang hiện lên. Không chỉ có vậy, bên trong cơ thể hắn cũng có những luồng phật pháp chi lực đang vận chuyển, sau đó xoay vòng quanh người hắn...

Hình như Diệp Huyền lại nhớ ra điều gì đó, hắn lập tức thôi động Kim Cang Phật Thể. Sau khi Kim Cang Phật Thể xuất hiện, hắn bèn sững sờ.

Bởi lẽ dù là kiếp trước hay kiếp sau thì đều không phải Diệp Huyền hắn mà là một Diệp Huyền khác.

Có thể nói, nhân quả trên người hắn chỉ có thể do hắn cắt đứt, người ngoài rất có để mà can thiệp.

Thấy đường Phật quang xung quanh mình, Diệp Huyền sững sờ, cái gì đây?

Hiện giờ điều quan trọng nhất là hắn phải sống thật tốt ở kiếp này, đây mới là hắn thật sự!

Bởi lẽ đây là một loại cảnh giới trong Phật gia: Linh Minh Kiến Tính. Tức là đã nhận thức rõ về bản thân, trong lòng đã tu thành chính quả.

Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín vang lên trong đầu Diệp Huyền: "Phật gia chính là như vậy đấy, giảng giải tỉnh ngộ, tương tự với kiếm tu chúng ta. Ta đột nhiên phát hiện tiểu tử ngươi rất có tiềm năng làm hòa thượng đấy, hay là ngươi làm hòa thượng luôn đi!"

Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền lắc đầu, hắn mỉm cười: "Trong lòng có Phật thì làm hòa thượng hay không cũng như nhau mà! Nếu trong lòng không có Phật thì làm hòa thượng cũng chẳng có ích gì nhỉ?"

Diệp Huyền nhận ra, Phật pháp chi lực trên người hắn hình như đã trở nên mạnh hơn!

Bởi lẽ Kim Cang Phật Thể của hắn cũng mạnh hơn!

Hắn sững sờ, Phật pháp chi lực của hắn lại mạnh hơn rồi sao?

Cả Vô Biên Địa Hạ Thành lập tức được bao trọn trong Phật pháp chi lực!

Người này chính là Tri Võ tăng nhân của Cổ Tự. Khi hắn ta trông thấy chữ Vạn trên trán Diệp Huyền cũng không khỏi sững sờ, đoạn run rẩy nói: "Đây là Linh Minh Kiến Tính... ngươi..."

Phật pháp chi lực vừa mới ổn định lại trong cơ thể Diệp Huyền lại sôi trào một lần nữa.

Tri Võ cười khổ: "Diệp công tử, ngươi đã đạt đến Linh Minh Kiến Tính rồi mà vẫn còn bình thản như vậy!"

Diệp Huyền vừa dứt lời, chữ Vạn trên trán hắn bỗng nhiên rung lên. Ngay sau đó, một đường kim quang bay thẳng khỏi tiệm cầm đồ và chui vào tầng mây.

Diệp Huyền trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Để ý quá thì sẽ khó mà có được."

Tri Võ không khỏi cười khổ: "Diệp công tử, trong Cổ Tự chúng ta trừ một tiền bối ra thì chưa ai đạt đến cảnh giới này cả, ngươi nói xem?"

Diệp Huyền nhìn Tri Võ: "Đại sư, Linh Minh Kiến Tính rất khó sao?"

Uỳnh!

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Đại sư, sao thế?"

Tri Võ chắp hai tay lại: "Diệp công tử, ngươi tu thành chính quả rồi?"

Diệp Huyền khẽ lắc đầu cười: "Chắc là vậy!"

Cùng lúc đó, chữ Vạn trên trán Diệp Huyền cũng càng lúc càng rõ nét hơn!

Đúng lúc đó, một tăng nhân xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Ngươi đúng là biến thái thật dấy! Đúng là không phải con người nữa rồi!"

Tri Võ hơi sững sờ, sau đó hắn ta hành lễ cung kính: "Đa tạ Diệp công tử đã chỉ điểm."

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, hai lão tăng đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách hắn không xa. Hai người này chính là trụ trì Cổ Tự và Tri Sự trưởng lão.

Trụ trì nhìn Diệp Huyền, khi trông thấy chữ Vạn trên trán hắn, hắn ta không khỏi ngạc nhiên. Một lát sau, hắn ta chắp hai tay lại, trong mắt là vẻ phức tạp.

Linh Minh Kiến Tính!

Cảnh giới này, từ trước đến nay ở Cổ Tự chỉ mới có hai người đạt được. Ấy vậy mà không ngờ cái tên Diệp Huyền này lại có thể đạt được!

Mà Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi chứ?

Hắn đúng là một tên yêu nghiệt mà!

Tri Sự trưởng lão ở bên cạnh cũng rối rắm vô cùng. Cái tên này lại có thể vươn đến Linh Minh Kiến Tính... Hắn có định để người khác sống không vậy?

Phải biết rằng một khi đạt được Linh Minh Kiến Tính thì việc tu hành Phật pháp coi như thành công một nửa rồi!

Mà giờ đây, Phật pháp chi lực của Diệp Huyền đang ngày càng trở nên mạnh hơn!

Trụ trì Cổ Tự do dự một lát rồi nói: "Diệp công tử, ngươi có thể nói xem ngươi đạt đến Linh Minh Kiến Tính kiểu gì không?"

Diệp Huyền nhìn đối phương: "Trụ trì, ngươi là cao tăng, trình độ Phật pháp của ngươi còn hơn cả ta, thế nhưng ta thấy có một điểm chưa được tốt."

Trụ trì nói: "Mời Diệp công tử nói!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi quá để ý! Như lúc này đây, tại sao ngươi phải để ý đến cảnh giới này như vậy? Mục đích cuối cùng khi tu hành Phật pháp của ngươi chẳng phải là tu thành chính quả sao?"

Nghe vậy, trụ trì không khỏi sững sờ, chuỗi hạt châu trên tay hắn ta đột nhiên đứt đoạn, rơi đầy trên mặt đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận