Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 510: Chủ Thượng?

Trong lòng Diệp Huyền run lên, thực lực của Lâm Tòng Vân này còn mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng a! So với Kiếm Huyền cũng không sai biệt lắm!

Nhưng mà, hắn cũng không dám xác định, bởi vì hắn cảm thấy, mặc kệ là Lâm Tòng Vân hay là Kiếm Huyền, chắc chắn đều ẩn giấu thực lực của bản thân, không phải bày ra toàn bộ!

Trên không, Lâm Tòng Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục tôn chủ cách đó không xa:

- Người này, Linh Hư tinh cung ta tuyệt không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương hắn! Nếu Hộ Giới minh ngươi muốn mạng hắn, Linh Hư tinh cung ta lập tức tiêu diệt các ngươi!

- Nực cười!

Cách đó không xa, Tả hộ pháp kia đột nhiên gằn giọng nói:

- Diệt Hộ Giới minh ta? Các hạ, ta không biết rốt cục Linh Hư tinh cung ngươi là thế lực gì, thế nhưng, muốn diệt chúng ta, các hạ không sợ tự cắn đầu lưỡi sao?

Lâm Tòng Vân đang muốn nói gì, Tần Trấn bên cạnh hắn lắc đầu:

Thời khắc này, Lâm Tòng Vân và Tần Trấn nhất định phải ra sức bảo vệ Diệp Huyền, bọn hắn cũng không nghĩ tới lại tìm được Diệp Huyền ở đây, nếu tìm được, cũng có nghĩa là mối nguy của Linh Hư tinh cung được giải trừ.

Hiện tại, bọn hắn chỉ muốn mau chóng mang Diệp Huyền trở về.

Phía dưới, vô số đệ tử Thương Kiếm tông nhìn đến có chút trợn mắt hốc mồm, cả mấy người Việt Kỳ cũng có chút sửng sốt.

Nếu không có tin tức của Diệp Huyền, khó đảm bảo Linh Hư tinh cung sẽ không bị nàng một kiếm tận diệt!

- Vậy cứ trực tiếp động thủ đi!

Lâm Tòng Vân lãnh đạm nói:

- Không cần nhiều lời. Loại người này, căn bản chưa hề đi ra mảnh tinh vực này, cũng chưa từng chứng kiến vũ trụ mênh mông bên ngoài, dù ngươi có nói nhiều với bọn hắn, bọn hắn cũng không hiểu được gì.

Nơi xa, Tả hộ pháp nhìn hai người Lâm Tòng Vân rất lâu, một lát sau, hắn trầm giọng nói:

Trực tiếp động thủ!

Nói xong, hắn nhìn về phía Tả hộ pháp cách đó không xa:

Phải biết, nữ nhân kia đang mất kiên nhẫn!

Không thể trêu vào!

Rốt cục hai người này tới từ địa phương nào, sao lại ra sức bảo vệ Diệp Huyền như thế?

Nơi xa, Diệp Huyền ngây người, không thể trêu vào? Rất nhanh, hắn có chút hiểu rõ. Đoán chừng là bởi vì nữ tử váy trắng!

- Hai vị, rốt cục Diệp Huyền này là người phương nào, vì sao các ngươi muốn ra sức bảo vệ hắn như thế?

- Người ngươi không chọc nổi!

- Ta chẳng cần biết hắn là ai, hắn, phải chết!

Diệp Huyền lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, ngược lại, nữ tử thần bí sẽ không hại hắn!

Phía dưới, vô số ngọn núi vậy mà bắt đầu rạn nứt sụp đổ!

Lúc trước nữ tử váy trắng từng nói, bảo hắn đi tìm nàng, hắn cũng có chút không hiểu rõ vì sao nữ tử váy trắng lại bảo hắn đi tìm nàng!

Diệp Huyền sửng sốt, lúc này, Kiếm Huyền cách đó không xa đột nhiên nói:

Kỳ thật, giờ phút này, trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc!

Diệp Huyền nhìn qua bóng mờ phía chân trời kia, trong lòng run lên, rốt cục là cường giả dạng gì, vậy mà khiến cho Lâm Tòng Vân và Kiếm Huyền này đều kiêng kị như thế?

Đi?

- Nghe hắn!

Thần thần bí bí!

Giờ khắc này, thần sắc đám người lập tức ngưng trọng!

Lâm Tòng Vân nhìn bóng mờ kia, một lát sau, hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đi!

Đối diện, Tả hộ pháp nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó gằn giọng nói:

Oanh!

Một sợi bạch quang đột nhiên bay ra ngoài, rất nhanh, bên trong bạch quang, một bóng người dần dần ngưng tụ, cùng lúc đó, một đạo uy áp đột nhiên xuất hiện giữa sân.

Nói xong, hắn nhìn về phía Lục tôn chủ, hai người khẽ gật đầu, sau một khắc, Lục tôn chủ mở ra lòng bàn tay.

Trên không, bóng mờ kia dần dần ngưng tụ, rất nhanh, một nam tử trung niên tóc trắng xuất hiện ở trên không.

Ánh mắt của nam tử trung niên tóc trắng có chút mờ mịt, thế nhưng lập tức rõ ràng, rất nhanh, hắn liếc mắt nhìn xuống phía dưới, trong mắt là coi thường.

Coi thường!

Đây là một loại coi thường cao cao tại thượng, tựa như nhân loại nhìn con kiến hôi.

Loại cảm giác này, khiến người ta vô cùng không thoải mái!

Bên cạnh Diệp Huyền, Lâm Tòng Vân trầm giọng nói:

- Phân thân!

Tần Trấn khẽ gật đầu:

- Rất mạnh.

- Từng nghe qua một chút.

Nam tử tóc trắng lãnh đạm nói:

- Nghĩ đến ngươi cũng chưa từng nghe qua!

Lâm Tòng Vân lãnh đạm nói:

- Linh Hư tinh cung?

Lâm Tòng Vân nhìn về phía nam tử trung niên tóc trắng, nam tử trung niên tóc trắng nhìn xuống hắn:

Tần Trấn lắc đầu:

- Không được, quá chậm! Vừa đi vừa về, ít nhất phải nửa tháng.

Lâm Tòng Vân liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Huyền nơi xa:

- Dẫn hắn đi!

Dẫn hắn đi!

Tần Trấn nói:

- Ngươi dẫn hắn đi.

Lâm Tòng Vân còn muốn nói điều gì, lúc này, nam tử trung niên tóc trắng ở trên không đột nhiên nói:

- Đi? Đừng hòng đi.

- Báo cáo!

Lâm Tòng Vân trầm giọng nói:

- Rất mạnh, có tính toán gì không?

Tần Trấn nhìn về phía hắn:

- Xem ra, đây chính là chủ nhân của bọn hắn.

Lâm Tòng Vân nói khẽ:

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Các ngươi sẽ hối hận!

Nam tử tóc trắng mặt không biểu tình:

- Hối hận? Có lẽ vậy! Nhưng mà, đó là sự tình về sau! Hiện tại, cho hai người các ngươi một cơ hội, lập tức lăn, có thể tha mạng cho hai người các ngươi!

Lăn?

Lâm Tòng Vân cười cười, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa:

- Ta mới vừa nói, hắn, Linh Hư tinh cung ta chắc chắn bảo vệ!

Nam tử tóc trắng lắc đầu:

- Ngươi đã muốn chết, bản chủ thành toàn ngươi!

Thanh âm vừa dứt, hắn khẽ đảo tay phải, nhẹ nhàng đè ép.

Một luồng áp lực vô hình xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, cỗ uy áp này chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt, toàn bộ vùng trời Thương Kiếm tông cũng trở nên hư ảo.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức ngưng trọng.

Thật mạnh!

Nếu để cỗ uy áp này rơi xuống, toàn bộ Thương Kiếm tông đều sẽ hóa thành tro tàn!

Lâm Tòng Vân đang muốn xuất thủ, mà lúc này, Kiếm Huyền cách đó không xa đột nhiên chậm rãi bay lên, sau một khắc, một cỗ kiếm ý cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, cỗ kiếm ý này hóa thành một thanh kiếm hư ảo mạnh mẽ nghênh tiếp cỗ uy áp phía trên không kia.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lâm Tòng Vân ở một bên có một tia kinh ngạc:

- Đỉnh phong Đại Kiếm Tiên.... Nếu tiến thêm nửa bước....

Nói đến đây, hắn và Tần Trấn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có một tia khiếp sợ.

Bởi vì nếu Kiếm Huyền này tiến thêm một bước, đó là vô cùng kinh khủng!

Trên không, chuôi kiếm do kiếm ý ngưng tụ phóng lên tận trời, lúc gặp được cỗ uy áp vô hình kia, kiếm đột nhiên nứt ra.

Mà lúc này, Kiếm Huyền phía dưới nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái, điểm lên trời một chỉ:

- Phá!

Thanh âm vừa dứt, kiếm kịch liệt run lên, một đạo kiếm quang sáng chói đột nhiên bộc phát ra từ trong đó.

Oanh!

Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng toàn bộ chân trời, ngay sau đó, vô số kiếm quang bắn tung tóe ra bốn phía, cùng lúc đó, toàn bộ không gian cũng trở nên hư ảo, phảng phất như sắp triệt để phá toái!

Doạ người vô cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận