Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1647: Người một nhà

Trong đại điện, Diệp Huyền trầm mặc không nói.

Giờ khắc này, hắn cảm nhận được cả tòa thành này đều đang sôi trào!

A La Bất Bại!

Giờ phút này, trong lòng hắn có chút nghi hoặc.

Thời kỷ Cambri, A La đã từng chống lại Ngũ Duy kiếp, nhưng tại sao nàng lại xuất hiện trong thế giới của Dị Thú kinh?

Còn nữa, ở thời đại Cambri rốt cuộc có bao nhiêu người sống sót?

Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết Tiểu Phạn trước mắt có thể đã không còn là Tiểu Phạn lúc trước.

Có thể tưởng tượng được trong mắt những người lính này A La thần thánh đến mức nào!

Diệp Huyền cười nói: "Là chuyện tốt!"

Tiểu Phạn đưa Diệp Huyền đi ra khỏi đại điện, bên ngoài đại điện, một trăm binh sĩ mặc khôi giáp màu vàng đột nhiên đồng loạt rống giận: “A La! A La!"

Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: "Ta đã nhớ ra một số chuyện.”

Mà sau khi hoàng bào nữ tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền cũng đi theo.

Tiểu Phạn im lặng một lát, sau đó nói: "Về sau, ta chính là Tiểu Phạn của một mình ngươi."

Nàng nhìn hắn: "Theo ta!"

Tiểu Phạn nhìn hắn, không nói lời nào.

Hai mươi tên bạch bào thị vệ trong điện cũng vội vàng đi theo!

Nói xong, nàng kéo Diệp Huyền xoay người rời đi.

Tiểu Phạn nhìn những binh lính kia, tay phải của nàng nhẹ nhàng nâng lên, đột nhiên tất cả binh lính đều ngừng lại.

Hắn biết, tuy rằng Tiểu Phạn đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng nàng vẫn là Tiểu Phạn kia, đương nhiên, như lời nàng nói, khả năng chỉ là Tiểu Phạn của một mình hắn, bởi vì từ giờ phút này trở đi, nàng hẳn chính là A La!

Trong mắt những binh lính này là sự cuồng nhiệt!

Tiểu Phạn đột nhiên nói: "Sau này ta không thể ở bên ngươi được nữa!"

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Ngươi vẫn là Tiểu Phạn sao?"

Diệp Huyền ngây người, sau đó nở nụ cười.

Tiểu Phạn quay đầu nhìn về phía hoàng bào nữ tử: "Bệ hạ, có thể tặng hắn một tạo hóa không?"

Tiểu Phạn gật đầu: "Ngũ Duy kiếp mới sắp tới, ta muốn cùng bọn họ đối mặt, ta muốn bảo vệ Đại Hoang quốc, đây là trách nhiệm của ta."

Bên cạnh A La, Diệp Huyền nhìn thoáng qua những binh lính kia, thấp giọng thở dài.

Tiểu Phạn nhìn những binh lính trước mắt, nhẹ nhàng nói: "Nơi này đã từng có mười vạn binh lính, mà bây giờ chỉ còn lại bọn họ."

Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói: "Ngươi có thể khôi phục một chút ký ức, nhớ tới mình là ai là ta đã rất vui vẻ rồi, về phần lợi ích thì ta không cần."

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Phạn gật đầu: "Ta biết, cho nên ta vẫn là Tiểu Phạn của ngươi."

Diệp Huyền cười nói: "Ta chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng ngươi!"

Tiểu Phạn nhìn hắn: "Ngươi đối xử với ta rất tốt!"

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Là Ngũ Duy kiếp?"

Đột nhiên không còn Tiểu Phạn nữa, hắn vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Lúc này, hoàng bào nữ tử đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Các hạ theo ta!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lắc đầu: "Không cần lợi ích gì nữa."

Diệp Huyền trầm mặc.

Phía dưới, rất nhiều binh lính đồng loạt rống giận.

Tiểu Phạn gật đầu, nàng nhìn về phía những binh lính phía dưới, trong mắt hiện lên một tia chiến ý: "Ta đã trở lại!"

Hoàng bào nữ tử mỉm cười: "Tất nhiên có thể!"

Diệp Huyền đi tới trước mặt Tiểu Phạn, hắn do dự một chút, sau đó nói: "Có đôi khi gánh vác một vài thứ sẽ rất mệt mỏi!"

Tiểu Phạn nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Năm đó nơi này có mười vạn binh lính, còn có ba ngàn bạch bào, mà ta ra lệnh một tiếng, bọn họ không có một ai lui lại, cùng ta đối phó với Ngũ Duy kiếp, mà hôm nay chỉ còn lại một vài người ở trước mắt này. Trách nhiệm, trách nhiệm của ta là bảo vệ Đại Hoang đế quốc, là bảo vệ bọn họ.

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi. Chỉ là, vì sao ngươi lại xuất hiện ở Vĩnh Sinh chi địa?"

Tiểu Phạn nói khẽ: "Lúc trước mặc dù ta chưa chết nhưng lại trọng thương, hơn nữa bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù mà ký ức bị phong ấn, cuối cùng ta lưu lạc đến Vĩnh Sinh chi địa kia, đến Bạch Á kỷ, một vị kỳ nhân đã phát hiện ra ta, sau đó hắn ta giữ ta lại ở Vĩnh Sinh chi địa kia."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Kỳ nhân kia chính là người đã sáng tạo ra Dị Thú kinh?"

Tiểu Phạn gật đầu: "Hắn bảo ta ở lại đó, bởi vì ở bên trong mà ta đã tránh được Ngũ Duy kiếp của Bạch Á kỷ. Nếu không phải ngươi dẫn ta tới nơi này thì sợ là phải một khoảng thời gian nữa ký ức này của ta mới có thể khôi phục lại được.”

Diệp Huyền mỉm cười, nói: "Không cần biết là như thế nào, khôi phục lại được trí nhớ là tốt rồi!"

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền: "Cám ơn ngươi đã thật lòng đối xử với ta!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta chỉ làm chút đồ ăn cho ngươi mà thôi!"

Tiểu Phạn nói: "Ta sẽ luôn luôn ghi nhớ tình cảm này!"

Diệp Huyền cười nói: "Chúng ta như vậy là trở nên xa lạ rồi!"

Tiểu Phạn khẽ mỉm cười: "Được."

Nói xong, hắn và hoàng bào nữ tử kia rời đi.

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Tiểu Phạn gật đầu: "Lát nữa ta tới tìm ngươi!"

Tiểu Phạn im lặng một lát, gật đầu: "Được!"

Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín đột nhiên vang lên: "Coi như ta đã hiểu rồi."

Diệp Huyền nhíu mày: "Hiểu cái gì?"

Tầng chín nói: "Muội muội của ngươi người này đáng sợ hơn người kia! Ngươi là một tên điên cuồng nhận muội muội!"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, hoàng bào nữ tử đột nhiên nói: "Các hạ theo ta!"

Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyền: "Đi đi! Người một nhà, đừng khách khí!"

Người một nhà!

Lời này khiến Diệp Huyền cảm thấy thoải mái, hắn cười ha ha, sau đó nói: "Vậy ta cũng sẽ không khách khí đâu!"

Diệp Huyền cười nói: "Được không?"

Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn nàng: "Ta làm ca ca của ngươi nhé! Đương nhiên thực lực của ta không mạnh bằng ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận