Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3712. Ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái! (2)



Chương 3712. Ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái! (2)




Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói: “Thanh Châu xuất hiện một thế lực thần bí, thế lực này vừa xuất hiện đã lùng sục hết nữ tử trẻ tuổi, hiện giờ người ở Thanh Châu đều đang thấp thỏm lo sợ!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Thế lực thần bí?”
Thác Bạt Ngạn gật đầu: “Thế lực này tên là Thiên Tông, bọn họ xuất hiện vào nửa tháng trước. Còn về lai lịch của bọn họ thì ta đã cho người điều tra, vẫn chưa tra được gì!”
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, hắn đột nhiên quay người nhìn ra phía bên ngoài đại điện. Trên bầu trời bên ngoài đại điện, một luồng khí tức đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một lão giả mặc đạo bào chầm chậm hạ xuống.
Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói: “Tới rồi!”
Bên ngoài điện, vô số binh lính kéo đến!
Thác Bạt Ngạn đột nhiên phất tay, những binh lính kia bèn lui xuống.
Lúc này, đạo bào lão giả bước vào trong điện. Hắn ta nhìn Thác Bạt Ngạn, đoạn khẽ mỉm cười: “Thác Bạt quốc chủ quả là một người thông minh!”
Thác Bạt Ngạn mỉm cười: “Người của Thiên Tông?”
Đạo bào lão giả mỉm cười: “Lão phu là Tiêu Xích, đại trưởng lão của Thiên Tông. Thác Bạt quốc chủ, ta không lãng phí thời gian nữa! Chuyến này tới là có một chuyện, đó chính là tông chủ Thiên Tông chúng ta muốn nạp ngươi là thê!”
Nạp thê!
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ. Ngay sau đó, hắn nhìn đạo bào lão giả, nhếch miệng cười.
Nghe đạo bào lão giả nói vậy, Thác Bạt Ngạn không giận mà còn cười! Nàng liếc Diệp Huyền, sau đó nhìn đạo bào lão giả: “Nạp ta làm thê?”
Đạo bào lão giả gật đầu: “Đúng vậy!”
Thác Bạt Ngạn chớp mắt: “Các ngươi không biết ta là nữ nhân của ai ư?”
Đạo bào lão giả nhíu mày: “Ngươi có nam nhân?”
Thác Bạt Ngạn gật đầu, nàng chỉ vào Diệp Huyền: “Hắn chính là nam nhân của ta!”
Đạo bào lão giả nhìn Diệp Huyền, đoạn cười nói: “Thế thì đơn giản! Hắn chết là ngươi không còn nam nhân nữa, chẳng phải sao?”
Nói đoạn, hắn ta bèn phất tay áo, một luồng khí kình bèn ào về phía Diệp Huyền. Khi nó đến trước mặt Diệp Huyền thì bỗng biến mất.
Trông thấy cảnh tượng ấy, đạo bào lão giả bèn nhíu mày: “Tiểu tử, cũng ghê đấy!”
Diệp Huyền cạn lời.
Đạo bào lão giả cười lạnh lùng, hắn ta đột nhiên đánh một quyền, quyền ấn kèm theo tiếng xé gió sắc nhọn lao thẳng về phía Diệp Huyền. Tuy nhiên, khi quyền ấn đến trước mặt Diệp Huyền cũng lại biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đạo bào lão giả bèn híp mắt lại: “Sao ngươi làm được vậy?”
Diệp Huyền xòe tay ra: “Ta chẳng làm gì cả!”
Đạo bào lão giả lạnh lùng nói: “Ngươi còn giả vờ với ta nữa?”
Diệp Huyền: “…”
Đạo bào lão giả đột nhiên gào lên. Ngay sau đó, hắn ta túm tay phải về phía Diệp Huyền, không gian xung quanh đối phương bèn đứt lìa!
Không gian đứt lìa, chứ không phải thời không!
Không gian xung quanh Diệp Huyền nứt vỡ, thế nhưng hắn chẳng bị làm sao cả!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đạo bào lão giả khó có thể tin được: “Ngươi… sao ngươi làm được?”
Diệp Huyền thấy hơi vô tội: “Ta chẳng làm gì cả!”
Đạo bào lão giả nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi là Sử Nguyên cảnh đúng không?”
Sử Nguyên cảnh?
Nghe vậy Diệp Huyền bèn sững sờ: “Sử Nguyên cảnh gì cơ?”
Đạo bào lão giả trầm giọng nói: “Đến Sử Nguyên cảnh của Ngũ Duy vũ trụ mà ngươi cũng không biết?”
Ngũ Duy vũ trụ!
Vũ trụ của Niệm tỷ!
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn cạn lời. Mẹ kiếp, cảnh giới quá thấp! Hắn quên mất luôn! Cũng không biết cái tên ngu ngốc này ở đâu ra nữa!
Gượng gạo!
Lúc này, đạo bào lão giả đột nhiên trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyền nhìn đạo bào lão giả, hắn do dự một lát rồi nói: “Diệp Huyền, từng nghe bao giờ chưa?”
Đạo bào lão giả nhíu mày: “Diệp Huyền?”
Diệp Huyền gật đầu.
Đạo bào lão giả trầm tư một hồi rồi nói: “Chưa từng nghe đến!”
Diệp Huyền phẫn nộ.
Mẹ kiếp!
Ngươi là người của Ngũ Duy vũ trụ mà sao lại chưa từng nghe đến tên ta?
Lúc này, đạo bào lão giả đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một tàn ảnh lóe lên. Diệp Huyền nhìn về phía trước, lúc này, một luồng sức mạnh to lớn lao thẳng về phía hắn.
Diệp Huyền giơ tay lên chắn.
Uỳnh!
Cùng với một tiếng nổ vang lên, đạo bào lão giả bay ra khỏi đại diện. Hắn ta vừa mới dừng lại thì nhục thân đã tan nát, không chỉ có vậy linh hồn cũng trở nên trong suốt!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền cũng cạn lời.
Khoảng khắc vừa rồi hắn thực sự không dùng sức mạnh mấy, chỉ chắn mà thôi!
Thế nhưng hắn không ngờ lão đầu này lại yếu như vậy. Vừa mới chạm vào thôi đã bay mất nhục thân!
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, trong lòng nàng ngạc nhiên vô cùng.
Nàng biết Diệp Huyền rất mạnh, nhưng không biết hắn lại mạnh đến mức này! Lúc này mỗi một động tác của Diệp Huyền đều có thể khiến lão giả kia gần như thần hồn tan nát…
Bên ngoài đại điện, đạo bào lão giả sững sờ!
Hắn ta bị làm sao vậy?
Nhục thân của hắn ta đâu?
Một lát sau, cuối cùng hắn ta cũng tỉnh ra. Hắn ta nhìn Diệp Huyền trong đại điện, oán độc nói: “Ngươi cứ đợi đấy!”
Nói đạon, hắn ta bèn xòe tay ra, một vân tiễn đột nhiên xông lên, hòa vào tầng mây.
Gọi người!
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó hắn bật cười: “Nào, ngươi cứ gọi đi, ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái!”
Tiểu tháp: “…”
Hết chương 3712.



Bạn cần đăng nhập để bình luận