Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2297: Sa hoa

Vụt!

Một đường kiếm quang xuyên qua tinh không và bay thẳng về phía tòa cung điện kia. Lúc ấy, sắc mặt nữ tử kia bèn thay đổi.

Không chỉ nữ tử mà sắc mặt vô số các cường giả xung quanh cung điện cũng thay đổi.

Có người xâm nhập Đạo Đình?

Lúc này, nữ tử bèn xòe tay phải ra, cây Thần Hợp Phiến của nàng ta bỗng bay vọt lên. Bên trong Thần Hợp Phiến là một luồng sức mạnh cực kì to lớn. Thế nhưng nó chưa kịp lại gần đường kiếm khí thì luồng sức mạnh cùng món thần khí siêu cấp này đã biến mất tăm.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt nữ tử lập tức tái mét.

Lúc này, một lão giả râu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử, hắn ta liếc nhìn kiếm khí, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng, sau đó vội xòe tay ra, khẽ di chuyển rồi ấn về phía trước: "Ngự đạo vạn thiên, thân hóa thiên địa!"

Chỉ trong chớp mắt, không gian trước mặt hắn ta bèn trở nên hư ảo, vô số sức mạnh thần bí chảy về hướng hắn ta như những dòng sông.

Nàng ta không thể tưởng tượng được sư phụ của mình đã bị giết chỉ với một đường kiếm!

Trong tinh không, thanh sam nam tử đang định xuất kiếm lần nữa thì đúng lúc đó, hắn ta bỗng nhiên quay đầu nhìn, dường như trông nhìn thấy gì đó, hắn ta khẽ nói: "Đi thôi!"

Lão giả râu trắng ngơ ngác nhìn bầu trời: "Sao... sao có thể... ?"

Lúc này, đầu óc nữ tử lập tức trống rỗng!

Đường kiếm quang kia nhanh chóng khiến những luồng sức mạnh thần bí vỡ tan, kiếm thẳng băng chém xuống, đâm thẳng vào giữa trán lão giả râu trắng.

Rất nhanh sau đó, đoàn người bèn đi mãi về phía xa.

Mà lúc này, kiếm quang đã tới.

Nữ tử cầm thương trầm giọng hỏi: "Ngươi cảm nhận được điều gì sao?"

Máu tươi bắn tung tóe!

Vụt!

Chỉ với một đường kiếm!

Nàng ta ở đây đương nhiên là chỉ nữ tử váy trắng.

Phía sau lão giả râu trắng, gương mặt nữ tử cũng tràn ngập vẻ kinh sợ: "Sư phụ..."

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngày xưa ta đã nói với nàng ta rằng cứ để tự nhiên đi mà nàng ta không nghe, cứ nằng nặc phải đi theo một khoảng thời gian. Thế nhưng cũng chính khoảng thời gian ấy đã khiến hắn sinh ra sự ỷ lại!

Thanh sam nam tử gật đầu.

Trong tinh không, nữ tử cầm thương trầm giọng nói: "Nàng ta đã đi rồi!"

Nữ tử lắc đầu cảm thán. Hình như nàng lại nhớ ra điều gì đó, bèn nói: "Không giết nữ nhân ban nãy hả?"

Nữ tử trợn mắt nhìn hắn ta: "Thôi! Cứ để hắn như vậy đi! Với cả ngươi không thấy mình nên gặp hắn một lần đi à?"

Lúc này, tiểu nữ hài ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ca, khi nào thì chúng ta tới quê của Liêm Sương tỷ chơi vậy?"

Nữ tử liếc nhìn hắn ta: "Ta thấy nàng ta làm vậy cũng không hề sai, ngươi và hắn không giống nhau. Ngươi không thể để mặc hắn tự phát triển như năm xưa cha ngươi đã làm như thế với ngươi được. Cuộc đời của ngươi nhiều trắc trở, nhưng phần lớn đều là do tính cách ngươi vốn đã như vậy. Còn cuộc đời hắn nhiều trắc trở, phần nhiều là do những người như chúng ta mang đến cho hắn."

Trước tòa cung điện, một lão giả mặc đạo bào đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử. Hắn ta nhìn thi thể của lão giả râu trắng, đoạn khẽ nói: "Kiếm khí mạnh thật đấy!"

Ôi, nữ nhân này đã quyết làm chuyện gì thì hoàn toàn không nghe người khác khuyên bảo, ngươi nói xem ta cũng không thể vì chút chuyện cỏn con này mà đánh nhau với nàng ta nhỉ?"

Nữ tử gằn giọng nói: "Dù hắn ta là ai thì cũng phải giết hắn ta!"

Thần Quân lắc đầu: "Ta vẫn chưa phát hiện ra đối phương! Đối phương có thể cách chúng ta khá xa!"

Nữ tử nhìn lão giả mặc đạo bào: "Lão Thần Quân, ngươi có phát hiện ra đối phương không?"

Thanh sam nam tử nhếch khóe miệng: "Năm xưa lão tử thảm như vậy, dựa vào đâu mà hắn có thể sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió chứ?"

Thanh sam nam tử đang định đáp lời thì nữ tử bèn liếc nhìn tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài lập tức sợ hãi, nàng khẽ cúi đầu: "Ta... ta không muốn chơi, ta chỉ hỏi thôi..."

Một lúc sau, thanh sam nam tử và hai người kia bèn biến mất ở tận cùng tinh không. ...

Đạo Đình.

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Sau này sẽ có cơ hội gặp mặt thôi."

Thanh sam nam tử: "..."

Nữ tử gật đầu: "Ta biết, những người mà ngươi giết không phải người."

Thanh sam nam tử nhìn về phía tinh không xa xôi, hắn ta khẽ nói: "Chuyện chính quan trọng hơn! Vởi cả Tịnh Nhi này, bình thường ta sẽ không giết người!"

Thần Quân xử lí thi thể của lão giả râu trắng, sau đó nhìn về phía tinh không xa xôi, nói: "Đạo Tổ bế quan, yêu ma quỷ quái lại dám lộ diện! Lục công chúa, hiện giờ ngươi cứ ở đây, đợi Đạo Tổ bế quan xong ta sẽ điều tra người này!"

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Nữ tử đứng tại chỗ trầm mặc một hồi rồi quay người trở về tẩm cung của mình. Mà lúc này, hình như nàng ta lại nhớ tới điều gì đó, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn: "Thứ phàm nhân nhỏ nhoi mà cũng dám phá thuật nguyền rủa với ta!"

Nói đoạn, nàng ta bèn quay người rời đi. ...

Âm Gian.

Trên Nại Hà Kiều, Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền: "Giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

Diệp Huyền cảm nhận cơ thể của mình, đoạn nói: "Thấy rất bình thường!"

Diệp Tri Mệnh trầm mặc.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tri Mệnh, thuật nguyền rủa có ảnh hưởng đến ta không?"

Diệp Tri Mệnh nói: "Có thể có, nhưng chắc chắn không ảnh hưởng quá lớn, bởi vì thuật nguyền rủa là huyết chú, mà huyết mạch của ngươi lại quá lớn! Thế nên theo như ta đoán thì huyết chú sẽ không có tác dụng gì với ngươi!"

Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng nhận ra rằng huyết chú chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Huyết mạch toàn thân của hắn kinh khủng nhất!

Đúng lúc đó, cơ thể của Mạn Châu ở bên cạnh bỗng khẽ run lên. Rất nhanh sau đó, một nữ tử xuất hiện bên cạnh nàng.

Nữ tử mặc y phục màu xanh ngọc bích, dung mạo khá giống với Mạn Châu.

Diệp Huyền biết, có lẽ nữ tử này chính là Sa Hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận