Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 516: Xảy Ra Chuyện Gì!

Lúc trước, trước khi đạt tới Chân Ngự Pháp cảnh, hắn không dám ngưng tụ Không Gian Chi Kiếm, thế nhưng hiện tại, hắn đã đạt đến Chân Ngự Pháp cảnh, đối với không gian, hiện tại hắn đã có thể khống chế.

Giữa sân, không gian chung quanh Diệp Huyền bắt đầu rung động, tựa như là mặt sông bị gió thổi qua, nổi lên từng cơn sóng gợn.

Rất nhanh, từng đạo không gian chi lực không ngừng thẩm thấu ra từ bốn phía, chỉ chốc lát, một mũi kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!

Mũi kiếm này, trong suốt, tựa như nước!

Mà trên trán Diệp Huyền, đã có mồ hôi lạnh dần dần chảy xuống.

Có chút cố hết sức!

Dù đạt đến Chân Ngự Pháp cảnh, nhưng hắn phát hiện, sau khi không gian chi lực xuất hiện, hắn vẫn có chút cố hết sức!

Nhưng mà, vẫn có thể kiên trì!

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền tỉnh lại!

Lần này thật đúng là hắn quá chủ quan!

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền trực tiếp ngã trên mặt đất.

Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu, cười khổ không thôi.

Ầm ầm!

Lúc này, Việt Kỳ xuất hiện bên giường hắn.

Diệp Huyền khẽ hợp hai tay, ổn định tâm thần, bắt đầu tiếp tục thôi động Không Gian đạo tắc, rất nhanh, ngày càng nhiều không gian chi lực xuất hiện, mà cùng lúc đó, thời gian dần trôi qua, mũi kiếm trước mặt hắn đang dần ngưng tụ thân kiếm, nhìn thấy một màn này, trong lòng Diệp Huyền vui vẻ.

Lúc đang ngưng tụ Không Gian Chi Kiếm, tuyệt đối không thể phân tâm a!

Lấy Diệp Huyền làm trung tâm, chung quanh run lên kịch liệt, Diệp Huyền trực tiếp thất khiếu chảy máu, không chỉ như thế, trời đất xung quanh hắn cũng đang quay cuồng một trận, tựa như con thoi, tình cảnh này kéo dài trọn vẹn một khắc đồng hồ mới dừng lại!

Mà vui vẻ như vậy, hắn buông lỏng tâm thần, trong nháy mắt…

Mà giờ khắc này, đầu hắn vẫn một trận mê muội như cũ, khó chịu đến cực điểm!

- Ngưng tụ một thanh kiếm!

Mà lúc này, Việt Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nhìn Diệp Huyền dưới mặt đất, Việt Kỳ cau lại chân mày, sau đó, nàng ôm lấy Diệp Huyền, mang Diệp Huyền về tới Vân Kiếm điện.

Việt Kỳ trầm giọng nói:

- Ngươi đang làm gì?

Diệp Huyền cười khổ:

- Lúc trước ta chủ quan!

- Không gian một đạo, vô cùng thâm ảo, cho dù là cường giả Chân Ngự Pháp cảnh cũng chỉ biết một ít mà thôi, ngươi muốn vận dụng kỳ lực, cực kỳ nguy hiểm, biết không?

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Diệp Huyền gật đầu.

- Nếu không có niềm tin tuyệt đối, ngươi chớ có cưỡng ép ngưng tụ thanh kiếm gì kia, hiểu rõ?

- Liên quan đến không gian?

Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Không có chuyện gì, ta có nắm chắc, trước đó chỉ là bản thân ta chủ quan!

Diệp Huyền cười nói:

Việt Kỳ nghiêm mặt nói:

Việt Kỳ khẽ gật đầu:

- Không gian bị cưỡng ép phá nứt, trong không gian nứt ra đó, chính là không gian loạn lưu! Loại loạn lưu này cực kỳ đáng sợ, ngay cả cường giả Chân Ngự Pháp cảnh, nếu bị cuốn vào trong đó, cũng sẽ thịt nát xương tan!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, nghiêm mặt nói:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Không gian loạn lưu?

- Cũng không phải chủ quan, mà là ngươi căn bản không hiểu không gian chi lực này khủng bố thế nào, nếu không gian vỡ tan, hình thành không gian loạn lưu, với thực lực của ngươi bây giờ, trong nháy mắt sẽ bị không gian loạn lưu này cắn giết, hiểu rõ?

Việt Kỳ lắc đầu:

- Nếu lần sau còn muốn ngưng tụ, để ta ở bên cạnh, hiểu rõ?

Diệp Huyền vừa định nói không cần, lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Hiểu rõ?

Thanh âm có chút nghiêm khắc.

Diệp Huyền cười khổ:

- Được a!

Việt Kỳ khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Ngày thứ hai, Diệp Huyền tiếp tục tu luyện.

Nhưng lần này, Việt Kỳ ở một bên.

- Hắn nói không thể rút ra a...

Nàng bay tới trước ba thanh kiếm kia, trừng mắt nhìn, không biết đang suy nghĩ gì, rất nhanh, nàng đột nhiên ôm lấy chuôi kiếm ở giữa, đang muốn rút ra, mà lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới Diệp Huyền, nàng buông lỏng tay ra, nói khẽ:

Vì thế, nàng có thể tùy ý đi dạo!

Đại thần lầu hai ngủ say!

Tiểu Linh Nhi thoáng cái đã bay ra bên ngoài, sau đó nàng bắt đầu bò lên đỉnh tháp, nàng rất thích chơi trên đỉnh tháp, rất nhanh, nàng bò tới đỉnh tháp.

Mà bên trong Giới Ngục tháp, một tiểu bất điểm từ lầu hai đột nhiên chạy đi, chính là Tiểu Linh Nhi.

Nơi xa, trước mặt Diệp Huyền, một mũi kiếm lặng yên ngưng tụ.

Lần này, Diệp Huyền không dám phân tâm, hết sức chăm chú thôi động những không gian chi lực kia, mặc dù có chút cố hết sức, thế nhưng chỉ cần không phân tâm, vấn đề sẽ không lớn!

Cứ như vậy, ước chừng sau nửa canh giờ, trên mặt Diệp Huyền đã tràn đầy mồ hôi. Ngoài ra, sắc mặt hắn cũng có chút tái nhợt!

Thế nhưng, Không Gian Chi Kiếm trước mặt hắn đã ngưng tụ được một nửa!

Còn kém một nửa thân kiếm và chuôi kiếm!

Một bên khác, vẻ mặt Việt Kỳ cũng vô cùng ngưng trọng, nàng đã làm xong chuẩn bị tùy thời ra tay!

Nơi xa, chung quanh Diệp Huyền, không gian đột nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, đồng thời, xung quanh cũng càng ngày càng nhiều lực lượng không gian, nửa thân kiếm còn lại đã bắt đầu ngưng tụ.

Việt Kỳ đứng dậy đi tới phạm vi mười trượng xung quanh Diệp Huyền, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, mà tay phải của nàng, gắt gao nắm chặt.

Rõ ràng, đã sắp đến thời khắc mấu chốt!

Việt Kỳ chậm rãi nắm chặt tay phải, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Bốn phía, không gian có chút không ổn định.

Rất nhanh, xung quanh Diệp Huyền ở nơi xa đột nhiên xuất hiện vô số không gian chi lực, mà những không gian chi lực này đang bắt đầu hội tụ!

- Thứ này...

Mà Diệp Huyền cũng không lừa gạt Việt Kỳ, trực tiếp tế ra Không Gian đạo tắc, lúc thấy được Không Gian đạo tắc ở giữa chân mày Diệp Huyền, vẻ mặt Việt Kỳ lập tức ngưng trọng:

Rõ ràng, nàng vẫn có chút không yên lòng với Diệp Huyền.

Nói xong, nàng quay người muốn đi xuống tháp, thế nhưng rất nhanh, nàng lại ngừng lại.

Nàng nhìn về phía chuôi kiếm ở giữa, cắn ngón tay nhỏ, hơi nghi hoặc một chút:

- Nhưng hắn không nói không thể rút ra một thanh nào a... Không thể rút ra... Ý tứ là không thể rút ra một thanh, nhưng có thể rút ra hai thanh...

Nói xong, nàng cười hì hì một tiếng, sau đó lại trôi dạt đến phía trước ba thanh kiếm, nàng nhìn ba thanh kiếm, nàng dừng lại trước chuôi kiếm bên phải một hồi lâu, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn nhìn về phía chuôi kiếm ở giữa.

Hai bàn tay nhỏ của nàng ôm lấy kiếm, trong mắt có chút hưng phấn:

- Lập tức sẽ có thể ngự kiếm bay đi a....

Nói xong, nàng đột nhiên dùng sức.

Kiếm khẽ run lên.

Bên ngoài, cả người Diệp Huyền lập tức như bị sét đánh, đầu trống rỗng.

- Xảy ra chuyện gì...

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Huyền...
Bạn cần đăng nhập để bình luận