Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1245: Lão tự bị mình chơi chết rồi

Cắn nuốt huyết mạch của mình!

Diệp Huyền trầm mặc.

Tru Tà Nhi trầm giọng nói: "Nếu như có con át chủ bài gì cũng đừng giấu nữa."

Diệp Huyền nhìn về phía Tru Tà Nhi: “Tru cô nương, dù sao thì ngươi cũng là siêu cường giả của Thần Điện! Bây giờ không phải đã đến lúc để ngươi thể hiện rồi hay sao?"

Tru Tà Nhi trầm mặc một lúc, sau đó nàng đột nhiên vung tay phải lên, một vầng trăng tròn từ trong lòng bàn tay nàng bay ra nhưng sau một khắc, vầng trăng tròn này đã bị vô số huyết diện bao phủ.

Tru Tà Nhi trầm giọng nói: "Ở bên trong Huyết Trận này, ta không làm gì được hắn ta!"

Nói xong, nàng nhìn về phía Huyết Tổ: “Hẳn là ngươi đã chờ ở chỗ này rất lâu nhưng điều khiến ta cảm thấy bất ngờ chính là Thần Điện chúng ta lại hoàn toàn không biết gì cả."

Huyết Tổ cười nói: "Ngươi cho rằng Thần Điện ngươi không gì không làm được sao? Ha ha..."

Để mặc cho Huyết Tổ đó lao vào thân thể hắn!

Lúc này, giọng nói của Huyết Tổ vang lên ở trong đầu Diệp Huyền: “Quả nhiên là huyết mạch cực phẩm, cực phẩm, ha ha..."

Nói xong, hắn ta trực tiếp nhào về phía Diệp Huyền.

"Ha ha..."

Mà chỉ trong một chút thời gian này, huyết ảnh đó đã bổ nhào tới trước mặt Diệp Huyền, sau một khắc, hắn thấy được một gương mặt, huyết diện này chính là Huyết Tổ.

Không đúng, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy huyết mạch cực phẩm như thế!

Theo tiếng cười của Huyết Tổ vang lên, một đạo huyết ảnh đột nhiên nhào về phía Diệp Huyền.

Trong tiếng cười tràn ngập hưng phấn thậm chí còn có một tia điên cuồng.

Huyết Tổ cười dữ tợn một tiếng: “Đừng giãy dụa nữa!"

Sắc mặt Tru Tà Nhi thay đổi, nàng định xuất thủ, nhưng vô số huyết diện đột nhiên xuất hiện xung quanh nàng, sau đó giống như thủy triều bao phủ lấy nàng.

Huyết Tổ vừa tiến vào cơ thể Diệp Huyền thì một luồng huyết mang trực tiếp từ trong cơ thể hắn quét ra, cùng lúc đó, hai mắt hắn đã hóa thành một biển máu!

Huyết mạch bắt đầu điên cuồng phản kích!

Diệp Huyền cũng không giãy dụa!

Lúc này, trong đầu Diệp Huyền vang lên giọng nói khinh thường của Huyết Tổ: “Còn muốn phản kích? Đúng là nực cười, quá nực cười, a..."

Bởi vì loại huyết mạch cực phẩm này, đã rất lâu rồi hắn ta chưa nhìn thấy.

Đúng lúc này, huyết mạch trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên xao động, sau một khắc, một luồng huyết mạch chi lực cường đại đánh thẳng đến chỗ huyết dịch của Huyết Tổ!

Hấp thu!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Bởi vì sau khi cắn nuốt Huyết Tổ, hắn đã muốn ngừng!

Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong đầu Diệp Huyền, chỉ trong chốc lát, giọng nói của Huyết Tổ đã hoàn toàn biến mất.

Huyết mạch chi lực này một khi đã kích hoạt sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa!

Đột nhiên, giọng nói của Huyết Tổ trở nên hoảng sợ: “Sao có thể như vậy được... a... không thể nào... đây là huyết mạch gì... a..."

Hắn không biết huyết dịch của mình rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào nhưng hắn biết nếu như còn tiếp tục như thế thì hắn sẽ bị huyết dịch của mình chơi chết!

Bây giờ hắn đã hoàn toàn bối rối!

Sau khi huyết mạch chi lực cắn nuốt Huyết Tổ đã mạnh mẽ đến mức Diệp Huyền cũng bối rối.

Mà khí tức trong người Diệp Huyền lại điên cuồng tăng vọt trong nháy mắt, tốc độ tăng vọt này cực kỳ đáng sợ, giống như núi lửa đột nhiên bộc phát vậy.

Vì năng lượng quá kinh khủng, cơ thể của hắn đã sắp không chịu được nữa!

Nhưng mà huyết mạch chi lực của hắn không muốn ngừng, không phải là không muốn ngừng mà là hoàn toàn không chịu ngừng lại!

Huyết dịch của hắn còn đang điên cuồng hấp thụ, mà hắn thì hoàn toàn không ngăn cản được!

Xung quanh, biển máu bắt đầu lao mạnh tới chỗ Diệp Huyền!

Hắn đã không khống chế nổi nữa rồi!

Không đúng, không phải hắn đang hấp thu, mà là huyết mạch của hắn đang hấp thu!

Diệp Huyền còn đang điên cuồng hấp thu những huyết dịch này!

Bởi vì làn da trên người của hắn đã bắt đầu rạn nứt!

Nhục thân của hắn đã không chịu nổi huyết mạch chi lực này nữa!

Chuyện này nói ra thì ai mà tin được chứ?

Nhục thân không chịu nổi huyết mạch...

Mà vấn đề là sau khi huyết mạch này thôn phệ Huyết Tổ, nó còn không vừa lòng, còn muốn thôn phệ biển máu xung quanh...

"A!"

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bắt đầu gầm lên: “Dừng lại, mau dừng lại, không chịu nổi a! Ta..."

Nơi xa, Tru Tà Nhi nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt bối rối.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Bây giờ nàng cũng hơi không hiểu rõ!

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng huyết mang cường đại đột nhiên từ trong cơ thể Diệp Huyền quét ra, nó trực tiếp đánh bay Tru Tà Nhi ra sau trăm trượng!

Tru Tà Nhi dừng lại, nàng nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin: “Chuyện này. . . sao có thể như vậy được..."

Nơi xa, khí tức Diệp Huyền còn đang điên cuồng tăng vọt, mà biển máu xung quanh đã bị hắn hấp thụ gần hết.

Nhưng tình hình cơ thể của hắn cũng càng ngày càng nguy cấp!

Huyết dịch trở nên càng mạnh, nhưng huyết mạch này hoàn toàn không thèm quan tâm tới nhục thân của hắn...

Diệp Huyền đột nhiên gào thét: “Nếu như ngươi còn không chịu dừng lại thì ta sẽ bị ngươi chơi chết đó!"

Nhưng huyết mạch đó vẫn không dừng lại, mà lúc này, toàn thân trên dưới của hắn đã có rất nhiều nơi hoàn toàn vỡ ra, nhưng lại không có máu chảy ra ngoài, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.

Đúng lúc này, Diệp Huyền ngã xuống, trong mắt của hắn tràn đầy mờ mịt: “Lão tử bị mình chơi chết rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận