Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1823: Người yếu nhất chính là hắn

Chương 1823: Người yếu nhất chính là hắn

Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vung lên.

Con mắt cứ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên tràn ra!

Thấy cảnh này Diệp Huyền ở xa xa nhất thời thay đổi sắc mặt, hắn muốn xuất kiếm. Mà lúc này tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên há miệng hít một cái, luồng sức mạnh cường đại chợt biến mất vô tung vô ảnh, cùng lúc đó tấm gương trở nên hư ảo!

Giờ khắc này, con mắt trong gương có vẻ hoảng sợ.

Tiểu gia hỏa màu trắng bắt lấy tấm gương, sau đó ném về phía Diệp Huyền, cái gương bị ném vào trong Giới Ngục tháp ngay.

Diệp Huyền: "..."

A Mục đột nhiên nói: "Đây là Nghiệt Duyên Kính, có thể quan sát kiếp trước kiếp này của một người, càng có thể nhờ nó thăm dò thiên hạ, rất khó lường!"

Hắn hỏi: "Còn bảo vật gì nữa không?"

Đúng lúc này, cả Sinh Tử Điện đột nhiên run lên dữ dội, ngay sau đó một luồng sáng đen từ dưới đất phóng lên trời.

Bảo bối ở dưới lòng đất!

Ầm ầm!

Hắn cũng rất muốn biết kiếp trước kiếp này của mình.

Diệp Huyền nhìn quyển sách cổ, hỏi: "A Mục, đây là cái gì?"

Nghiệt Duyên Kính!

Tiểu gia hỏa màu trắng bay ra ngoài, ba người Diệp Huyền cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

Mà lúc này tiểu gia hỏa màu trắng vẫn chưa rời đi, mũi nàng ngửi nhẹ một cái, rất nhanh ánh mắt lại sáng lên, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vung lên, ngay sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Huyền cùng A Mục còn có Tiểu Đạo, mặt đất đột nhiên rung chuyển!

Diệp Huyền gật đầu, kiếp trước kiếp này? Có dịp phải xem kỹ lại mới được!

A Mục trầm giọng nói: "Ta cũng không biết, xem đi!"

Bốc Vấn Thiên Thư?

Diệp Huyền và A Mục liếc nhau một cái.

Diệp Huyền đang muốn hỏi gì đó thì tiểu gia hỏa màu trắng đã bay tới trước Bốc Vấn Thiên Thư. Mà lúc này, Bốc Vấn Thiên Thư đột nhiên mở ra, một luồng khí tức cường đại bao phủ nàng!

Bên ngoài Sinh Tử điện, trên bầu trời đại điện, có một quyển cổ tịch dày cộp trôi nổi.

A Mục nhìn cổ tịch, một lát sau đồng tử nàng chợt co lại: "Đó là chí bảo Bốc Vấn Thiên Thư của Minh Phủ!"

Lại vào trong rồi!

Cứ như vậy, sau khi kéo dài khoảng một khắc đồng hồ, Bốc Vấn Thiên Thư đột nhiên bay đến trước mặt tiểu gia hỏa màu trắng, tiểu gia hỏa màu trắng nhếch miệng cười, vung móng nhỏ lên, một luồng tử khí bao phủ lấy Bốc Vấn Thiên Thư.

Hắn nhìn tiểu gia hỏa màu trắng, tiểu gia hỏa màu trắng quay đầu nhìn bên phải, thấy cảnh này, A Mục hơi hưng phấn nói: "Đó là hướng của Cổ Hình tộc!"

Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên nhanh chóng vung móng vuốt lên, dường như đang nói gì đó.

Tiểu gia hỏa màu trắng vung vẩy.

Tiểu gia hỏa màu trắng vung vuốt nhỏ lên, một đạo tử khí bao phủ Bốc Vấn Thiên Thư. Cổ tịch run lên sau đó mạnh mẽ khép lại.

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Nàng ta tiếp tục tìm như vậy, bảo vật thời đại Thần Ma này đều bị nàng ta tìm sạch, ngươi có biết mình sẽ đắc tội với bao nhiêu thế lực không? Thiên Thần tộc, Minh Phủ, còn có Cổ Hình tộc, ngươi đều sẽ đắc tội những thế lực này. Ngươi có nghĩ tới hậu quả này không?"

Diệp Huyền do dự rồi nói: "Tại sao?"

Tiểu Đạo lại thở dài, quay đầu nhìn diệp Huyền phía bên dưới: "Ngươi thật sự không ngăn cản nàng ta sao?"

Mà Bốc Vấn Thiên Thư cũng đang chậm rãi rung động, dường như là đang đáp lại.

Tiểu gia hỏa màu trắng sắp bay đi, mà lúc này Tiểu Đạo đột nhiên chắn trước mặt nàng.

Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, cứ nhìn Tiểu Đạo.

Tiểu Đạo thấp giọng thở dài: "Sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!"

Bốc Vấn Thiên Thư vui vẻ rung động, một lát sau nó bất chợt hóa thành một luồng sáng trắng chui vào trong Giới Ngục tháp trên bụng Diệp Huyền.

Hơn nữa, hình như Chiến Thiên Thú cũng sắp trưởng thành!

Trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã thu được vài món thần vật siêu cấp rồi!

Diệp Huyền cảm thấy hơi ảo!

Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Tiểu Đạo cô nương, nếu không lấy những bảo vật này thì bọn họ sẽ không giết ta sao?"

Tiểu Đạo nhìn hắn mà không nói lời nào.

Diệp Huyền cười nói: "Ta là người của Vu tộc!"

Một câu nói đơn giản và rõ ràng!

Tiểu Đạo quay đầu nhìn A Mục, nhẹ giọng nói: "Ngươi rất lợi hại!"

Diệp Huyền nói một câu cũng đã biểu lộ rõ ràng lập trường của mình.

A Mục im lặng.

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: "Ngươi sẽ gây ra đại họa!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, những bảo vật này cũng không phải do ta lấy!"

Tiểu gia hỏa màu trắng bên cạnh vội vàng gật đầu, móng vuốt nhỏ của nàng chỉ vào mình, giống như đang nói là nàng lấy.

Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hỏa màu trắng, móng vuốt nhỏ rất nhanh vung lên.

Diệp Huyền hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì.

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên thở dài: "Ngươi phải hiểu, bây giờ ngươi chỉ có một mình, hắn ta và tiểu cô nương có sừng trên đầu cũng không có ở chỗ này, có đúng không?

Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó chỉ vào Diệp Huyền bên cạnh.

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Trong chúng ta, người yếu nhất chính là hắn!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu gia hỏa màu trắng suy nghĩ một lát, sau đó móng vuốt nhỏ của nàng nhanh chóng vung lên.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: "Nàng ta nói gì vậy?"

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua hắn: "Nàng ta nói, nếu có người bắt nạt nàng ta thì nàng ta sẽ gọi người!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận