Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3660. Trên Mệnh Tri! (2)



Chương 3660. Trên Mệnh Tri! (2)




Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại lắc đầu cười, khúc mắc trong lòng đã được giải quyết nên hắn thấy sảng khoái vô cùng!
Đúng lúc ấy, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn đột nhiên rung lên. Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Huyền cũng xuất hiện một luồng khí tức kinh khủng.
Hắn sững sờ, mình sắp đột phá rồi à?
Mọi người xung quanh cũng ngẩn người, cái tên này sắp đột phá ư?
Trên bầu trời, Phàm Giản nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng!
Cái tên này trông thì lông bông nhưng năng lực lĩnh hội lại cực cao. Điều quan trọng nhất là Diệp Huyền không cứng đầu, đây mới là điểm đáng sợ nhất!
Một người có sai cũng không sao, nhưng nếu như sai mà không chịu nhận, cứng đầu cứng cổ thì hoặc là thiên tài tuyệt thế, hoặc là thằng ngu tuyệt thế!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, luồng kiếm đạo khí tức trong cơ thể Diệp Huyền càng lúc càng mạnh!
Mấy người Phàm Giản đột nhiên nhìn Thanh Huyền Kiếm, Võ Linh Mục bèn nhíu mày: “Kiếm đạo của tiểu tử này tiến bộ có liên quan đến thanh kiếm này không? Sao nó cũng tăng lên theo vậy?”
Phàm Giản trầm mặc một hồi rồi nói: “Không phải thanh kiếm này tăng mà là được giải phóng! Diệp Huyền tiến bộ thì nó cũng giải phóng theo… Một lát nữa là thanh kiếm sẽ đạt đến một trình độ khác!”
Nói đến đây, vẻ mặt nàng ta lập tức trở nên nghiêm trọng: “Thanh kiếm mà các ngươi trông thấy không phải hình dạng của nó… Nó còn kinh khủng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”
Võ Linh Mục trầm giọng nói: “Người tạo ra thanh kiếm này… rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?”
Phàm Giản ngẩng đầu nhìn mãi về phía chân trời, ánh mắt nàng ta hơi mê mang.
Ở phía dưới, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy. Hắn vừa mới đứng dậy thì kiếm đạo khí tức lớn mạnh xung quanh lập tức chảy về cơ thể hắn!
Diệp Huyền nắm chặt Thanh Huyền Kiếm trong tay!
Uỳnh!
Một tiếng kiếm vang lên rồi lẫn vào tầng mây, vang vọng đất trời!
Hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại, lúc này hắn cảm giác kiếm đạo của mình đã có sự thay đổi long trời lở đất!
Thế nhưng hắn cũng không biết mình đã đạt đến cảnh giới nào!
Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn Tuyết Linh Lung, hiện giờ cảm giác của hắn là mình có thể giết Tuyết Linh Lung bằng một nhát kiếm, hơn nữa còn không cần phải sử dụng đến thời không thần bí!
Tự tin!
Lúc này, Phàm Giản đột nhiên nói: “Chúc mừng!”
Diệp Huyền nhìn nàng ta: “Ta đã đạt đến trình độ nào rồi?”
Phàm Giản mỉm cười: “Có hai loại kẻ địch có thể ngươi sẽ không đánh lại được, thứ nhất là kiểu như Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương! Kiểu thứ hai là Mệnh Tri Thần Giả, cũng chính là kiểu như ta và Võ Linh Mục!”
Diệp Huyền nhìn mấy Mệnh Tri Thánh Giả phía sau Phàm Giản: “Bọn họ thì sao?”
Phàm Giản nói: “Ngươi có thể đấu với bọn họ, thế nhưng chưa chắc đã thắng! Đương nhiên, nếu như ngươi sử dụng thanh kiếm trong tay mình thì giữa ngươi và bọn họ sẽ là bốn sáu, ngươi bốn!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vậy ta tiến bộ chỗ nào?”
Phàm Giản nói: “Kiếm đạo? Ngươi đã tháo gỡ được khúc mắc, kiếm đạo tiến bộ đồng nghĩa với việc kiếm của ngươi bớt đi một trói buộc, hiểu chưa?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vậy cũng có nghĩa là hiện giờ kiếm của ta còn trói buộc hả?”
Phàm Giản cười nói: “Đương nhiên! Không chỉ ngươi mà ta cũng vậy! Mỗi lần bớt đi một trói buộc là kiếm đạo sẽ bước thêm một bước mới!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Đa tạ ngươi chỉ điểm!”
Phàm Giản nhìn hắn mà không lên tiếng.
Đúng lúc ấy, tất cả mọi người bỗng quay đầu nhìn. Ở phía không xa, thời không phía đó đột nhiên bùng cháy. Cùng lúc đó, Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương xuất hiện.
Lúc này, Cổ Sầu vẫn mặc bạch y trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi trần, trên gương mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên, còn có chút hưng phấn và chiến ý không cách nào che giấu!
Phía đối diện Cổ Sầu là Tuyết Sơn Vương, Tuyết Sơn Vương đứng trong im lặng, gương mặt hắn ta lạnh tanh!
Lạnh lùng!
Đôi mắt hắn ta bình tĩnh đến lạ, như thể mọi thứ trên thế gian này không hề liên quan đến hắn ta!
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên cười lớn: “Đã lắm! Đánh rất đã! Tuyết Sơn Vương, ngươi thì sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn Tuyết Sơn Vương, Tuyết Sơn Vương chầm chậm đi về phía Cổ Sầu: “Không thể không nói… ngươi rất không tồi, dù có là tiên tổ Ác tộc cũng kém xa ngươi!”
Cổ Sầu cười ha ha: “Tuyết Sơn Vương, cứ đánh như vậy ta thấy cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng chúng ta thực tế một chút đi?”
Tuyết Sơn Vương khẽ gật đầu: “Được!”
Cổ Sầu xòe tay phải ra, hắn ta cười nói: “Xin được chỉ giáo!”
Tuyết Sơn Vương đột nhiên dừng lại: “Như ngươi mong muốn!”
Dứt lời, một luồng khí tức kinh khủng cuộn trào trong cơ thể hắn ta. Khi luồng khí tức ấy xuất hiện, một luồng uy áp vô hình đã bao trùm hết mấy người Phàm Giản!
Khi bị luồng khí tức kia bao trùm, tất cả mọi người đều cảm giác linh hồn của mình như đang bị khóa chặt lại!
Tuyệt vọng!
Đây là suy nghĩ lúc này của bọn họ!
Bao gồm cả mấy người Phàm Giản và Võ Linh Mục!
Phàm Giản muốn giải phóng kiếm ý của mình, nhưng nàng ta phát hiện mình không thể làm được. Dưới luồng uy áp ấy, một Mệnh Tri Thần Giả như nàng ta cũng không thể phản kháng!
Có vẻ như Phàm Giản nhớ ra điều gì đó, nàng ta trợn mắt, run rẩy nói: “Trên Mệnh Tri… hắn ta… hắn ta đã mở ra một cảnh giới hoàn toàn mới…”
Trên Mệnh Tri!
Tất cả mọi người đều hóa đá!
Hết chương 3660.



Bạn cần đăng nhập để bình luận