Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3760. Thật sao? (2)



Chương 3760. Thật sao? (2)




Bấy giờ, cự viên kia dường như nhớ ra chuyện gì đó mà cúi đầu nhìn về phía hắc quần nữ tử bên dưới, sau đó từ từ quỳ một gối xuống.
Hắc quần nữ tử mỉm cười: “Đồ ngốc, đừng có tức giận, cũng đừng có đau lòng, những gì bọn họ nợ chúng ta, cuối cùng chúng ta sẽ đòi lại gấp một trăm lần!
Vừa dứt lời, nàng ta quay người vung tay phải một cái, trong nháy mắt thời không đại trận xung quanh đã biến mất!
Hắc quần nữ tử nhìn mộ địa vô cùng vô tận bên dưới kia, hai mắt nàng ta từ từ nhắm lại, một lúc sau, nàng ta nhẹ giọng nói: “Đã đến lúc rồi! Tỉnh lại đi!”
Nói xong, vô số ngôi mộ bên dưới kia đột nhiên chấn động, dần dần lại có vô số người bò ra khỏi nấm mồ.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền trở nên nặng nề hơn hẳn.
Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người bò ra khỏi mộ của mình hơn, cuối cùng, mấy người này đều quỳ bên dưới hắc quần nữ tử như thế, bọn họ áp sát người xuống đất.
Diệp Huyền nhìn xuống dưới, bên dưới ít nhất cũng có mấy chục vạn người. Khí tức của mấy người này đều vô cùng lớn mạnh, đặc biệt là những người bò ra khỏi huyết phần kia, thực lực của bọn họ thấp nhất cũng phải cấp bậc Vô cảnh, mà nhóm người này ít nhất cũng phải hơn vạn người!
Hơn vạn người!
Đây là khái niệm gì?
Diệp Huyền chấn động trong lòng, đây rốt cuộc là một thế lực thế nào vậy?
Mà tại sao lại bị phong ấn ở đây?
Lúc này, hắc quần nữ tử đột nhiên cười nói: “Tái chiến!”
“Tái chiến!”
“Tái chiến!”
“Tái chiến!”
Bên dưới, vố số cường giả đột nhiên hét lên đầy giận dữ, âm thanh như sấm rền, chấn động chư thiên vạn giới.
Hắc quần nữ tử xòe tay ra, một cốt mâu màu trắng xuất hiện trong tay nàng ta, ngay sau đó, đôi môi đỏ của nàng ta hô lên: “Phá!”
Cốt mâu hóa thành một đạo bạch quang lao thẳng lên trời.
Vút!
Trong ánh mắt của vô số người, phía chân trời xa xăm kia trực tiếp nứt ra, ngay sau đó, một mảng bạch quang trút xuống.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này, mấy người kia đều rất hừng hực khí thế.
Hắn muốn chuồn quá!
Mà ngay lúc hắn đang định chuồn thì hắc quần nữ tử bất chợt quay người nhìn về phía hắn.
Diệp Huyền: “…”
Hắc quần nữ tử chậm rãi bước đến trước mặt hắn, cười bảo: “Ngươi không thể đi!”
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Hắc quần nữ tử liếc mắt nhìn xung quanh, cười hỏi: “Ta thấy ngươi chắc chắn rất tò mò về thế giới này, đúng không?”
Diệp Huyền nhìn nàng ta mà không nói gì.
Hắc quần nữ tử nhẹ giọng bảo: “Thật ra thế giới này được gọi là nơi lưu đày, mà chúng ta chính là những kẻ bị lưu đày đó.”
Diệp Huyền im lặng.
Hắn biết, ngày tháng vô địch của mình đã một đi không trở lại rồi.
Hắc quần nữ tử đi đến trước mặt Diệp Huyền, đột nhiên nàng ta kéo tay hắn, cười nói: “Ngươi chính là món quà tuyệt vời nhất mà trên trời ban tặng cho ta, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải ở bên cạnh ta, đừng đi đâu hết.”
Giọng nói nhẹ nhàng giống như tiếng thì thầm giữa đôi tình nhân, nhưng cả người Diệp Huyền lại nổi hết cả da gà!
Nữ nhân này muốn lợi dụng hắn!
Nhìn trúng huyết mạch của mình?
Diệp Huyền trở tay bắt lấy tay của hắc quần nữ tử: “Ta có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ được không?”
Hắc quần nữ tử cười bảo: “Nói nghe thử.”
Diệp Huyền nói: “Ta biết mấy người bạn vừa rồi của ta vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn, bởi vì người của ngươi vẫn chưa xóa sổ bọn họ, cho nên… cho nên có thể phục sinh bọn họ được không?”
Hắc quần nữ tử hơi nhếch khóe miệng: “Tại sao ta phải phục sinh bọn chúng?”
Diệp Huyền nhún vai, cười đáp: “Đối với ngươi mà nói đây chỉ là việc dễ như trở bàn tay thôi, đương nhiên, trong khoảng thời gian sau này, nếu như ngươi có yêu cầu gì thì ta cũng có thể phối hợp với ngươi!”
Hắc quần nữ tử lại gần hắn: “Ngươi có thể không phối hợp sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta là kiếm tu, ngươi cho rằng một kiếm tu sẽ sợ chết sao?”
Hắc quần nữ tử không nói gì cả, Diệp Huyền cũng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta nhưng hắn biết đối phương đang nhìn mình.
Một lúc sau, nàng ta cười hỏi: “Ngươi muốn dùng cái chết để uy hiếp ta sao?”
Diệp Huyền chợt bật cười.
Tất cả đám người có mặt ở đó đều nhìn về phía hắn.
Hắc quần nữ tử cứ nhìn Diệp Huyền như vậy mà không nói gì.
Diệp Huyền cười nói: “Vốn dĩ ta còn định diễn một chút xem có thể lừa được các ngươi hay không, sau đó là chạy trốn! Nhưng bây giờ xem ra đã không cần nữa rồi!”
Hắc quần nữ tử hỏi: “Sau đó thì sao?”
Diệp Huyền nhìn nàng ta: “Ngươi thật sự cho rằng ta sợ chết sao?”
Ầm!
Trong nháy mắt vừa dứt lời, huyết dịch toàn thân của Diệp Huyền lập tức sục sôi.
Kích hoạt huyết mạch!
Cùng lúc đó, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang nhập thẳng vào mi gian của hắn!
Ầm!
Người kiếm hợp nhất!
Ầm ầm!
Khí tức quanh người Diệp Huyền điên cuồng tăng lên!
Hắn biết mình chỉ có cơ hội ra tay một lần, không phải sống thì chính là chết!
Mấy nam tử cầm cổ mâu đứng bên cạnh hắc quần nữ tử kia định ra tay nhưng lại bị nàng ta ngăn lại.
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền biến mất ngay tại chỗ, một thanh kiếm đâm thẳng vào mi gian của hắc quàn nữ tử.
Đây là một nhát kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của hắn.
Cùng lúc Thanh Huyền Kiếm sắp chạm vào mi gian của đối phương thì lại bị hai ngón tay kẹp chặt lại.
Chính là hai ngón tay của hắc quần nữ tử!
Đối phương hơi dùng sức!
Ầm!
Thanh Huyền Kiếm lại một lần nữa vỡ nát!
Ngay sau đó, hắc quần nữ tử giơ tay phải tới và nắm lại, trực tiếp bóp cổ Diệp Huyền, khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, lộ ra vẻ chế giễu: “Ngươi có tư cách gì mà bàn điều kiện với ta? Ta muốn giết ngươi chỉ đơn giản như nghiền chết một con kiến mà thôi!”
“Thật sao?”
Lúc này, một giọng nói truyền tới từ tận cùng tinh không vô tận kia, cùng lúc đó, Thanh Huyền Kiếm đã vỡ tan nát ở cách đó không xa đột nhiên ngưng tụ lại, sau đó biến thành một thanh kiếm!
Hắc quần nữ tử ngẩng phắt đầu lên nhìn vào sâu trong tinh không, sâu trong tinh không xa xăm ấy, nàng ta thấp thoáng trông thấy một làn váy trắng.
Nữ tử váy trắng đứng bên bờ biển, quay lưng lại, gió biển thổi qua khiến mái tóc dài của nàng bay nhẹ nhàng.
Hắc quần nữ tử híp mắt lại: “Người vẽ vòng!”
Nữ tử váy trắng hơi nghiêng đầu, khóe mắt lổ a vẻ chế nhạo: “Đó là cái thứ rác rưởi gì?”
Hết chương 3760.



Bạn cần đăng nhập để bình luận