Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 781: Tới Thần Tộc!

Nam tử trung niên nhìn lên người Diệp Huyền, nhíu mày, nói:

- Nhân loại?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Nhân loại!

Ánh mắt nam tử trung niên lạnh dần, nói:

- Ngươi giết người Thần tộc ta!

Diệp Huyền nói:

- Giết.

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào Đế Khuyển, một lát sau, hắn nhíu mày, nói:

- Súc sinh tổ tông ngươi!

Đế Khuyển đi đến trước mặt nam tử trung niên, nó lạnh lùng nhìn nam tử trung niên, nói:

Đế Khuyển đột nhiên giận dữ:

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển, nói:

Oanh!

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

Vừa dứt lời, nó thả người nhảy lên.

- Đế Khuyển huynh, ngươi nên bày tỏ thân phận của mình đi! Bằng không, đợi chút nữa ta có thể sẽ liều mạng với Thần tộc.

- Tại sao ngươi biết Thần tộc ta ở đây.

- Ngươi là súc sinh từ đâu tới, ngươi. . .

Nam tử trung niên kinh hãi, hắn nhìn về phía Đế Khuyển, gương mặt đầy ngưng trọng, nói:

- Thế nào, Thần tộc bây giờ đã không có người nhận biết ta rồi?

- Không nghĩ tới súc sinh ngươi cũng có chút năng lực!

Nam tử trung niên biến sắc, tay phải vỗ mạnh về phía trước.

Sau một tiếng nổ vang lên, Đế Khuyển bị chấn động đẩy lui mấy trăm trượng, thế nhưng nam tử trung niên cũng lùi lại mấy trăm trượng.

Vừa dứt lời, hắn đang muốn xuất thủ, đột nhiên, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói:

Nữ tử mặc váy bào rộng rãi, tóc dài xõa vai, gương mặt rất đẹp.

Đế Khuyển đã sắp tức giận nổ tung!

- Ngươi là Đế Khuyển?

Vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên muốn cười, nhưng hắn lại nhịn xuống.

- Ngươi rời khỏi Thần tộc nhiều năm, bọn họ không biết ngươi, cũng là bình thường.

Gương mặt nữ tử biến thành nhu hòa, nói:

Đế Khuyển lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử, không nói gì.

Nó hiện tại không thể biến thân, cho nên không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, bằng không thì, Thần tộc ngoại trừ số ít người ra, đã không có người nào là đối thủ của nó!

Nhìn thấy nữ tử này, nam tử trung niên vội vàng thi lễ:

- Thần nữ.

Nữ tử khẽ gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Diệp Huyền cùng Đế Khuyển, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không có khinh miệt, rất bình tĩnh. Rất nhanh, nàng nhìn về phía Đế Khuyển, lúc nhìn thấy Đế Khuyển, nàng cau mày thật sâu, một lát sau, trong mắt nàng xuất hiện một tia thần thái khó tin, nói:

- Không quản các ngươi là ai, nếu dám giết người Thần tộc ta, phải chuẩn bị tốt tiếp nhận cơn giận của Thần tộc!

Sau lưng nam tử trung niên, không biét một nữ tử đã xuất hiện từ lúc nào.

Tiếng nói vừa dứt, giữa chân mày Diệp Huyền, chữ 'Mộng' đã biến mất.

- Dừng tay.

Đế Khuyển nhìn về phía nữ tử, nói:

- Ngươi bây giờ là người dẫn đầu Thần tộc?

Nữ tử gật đầu, nói:

- Đúng!

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, hỏi:

- Hắn là?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta là bằng hữu của Đế Khuyển huynh!

Bằng hữu!

Ban đầu, hắn cũng có suy nghĩ kết giao với Thần tộc, nếu như có thể, hòa hoãn quan hệ giữa Giản Tự Tại và Thần tộc, thế nhưng hiện tại, hắn cảm giác mình đã nghĩ nhiều.

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

Nói xong, nó xoay người rời đi.

- Chúng ta đi thôi!

Đế Khuyển có phần nản lòng thoái chí, nó nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

Nhưng mà, nó không có nghĩ tới là, vừa mới đến nơi đây đã xảy ra chuyện không thoải mái.

- Vì cái gì không thể?

Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Hắn là bằng hữu của lão tử, ngươi cắn chúng ta đi!

Nam tử trung niên tức giận sắc mặt tái xanh, hắn căm tức nhìn Đế Khuyển, nói:

- Ngươi chính là hộ tộc thú Thần tộc ta, sao ngươi có thể cam nguyện thấp hèn, đi làm bằng hữu với một nhân loại đê tiện? Ngươi đang ném mặt mũi Thần tộc ta!

Diệp Huyền nghe xong trợn mắt há hốc mồm. . .

Hắn không có tức giận, ngược lại, hắn còn muốn cười.

Sắc mặt Đế Khuyển khó coi tới cực điểm, lần này mang Diệp Huyền trở về, là hi vọng thông qua quan hệ của Diệp Huyền, muốn hòa hoãn quan hệ giữa Thần tộc cùng Giản Tự Tại. Hơn nữa, hắn cũng hi vọng Diệp Huyền có thể giao hảo với Thần tộc!

Bởi vì khi ở chung với Diệp Huyền tới nay, thực lực cùng tiềm lực của Diệp Huyền vô cùng khinh khủng, nếu như Thần tộc giao hảo với Diệp Huyền, đối với Thần tộc mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện cực tốt.

- Thần tộc ta, sao có thể làm bằng hữu với một nhân loại?

Lúc này, nam tử trung niên cách đó không xa đột nhiên lạnh lùng nói:

- Bằng hữu!

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Bằng hữu?

Nữ tử cau mày, hỏi lại:

Loại Thần tộc này, hắn tuyệt đối không muốn tiếp xúc.

Diệp Huyền và Đế Khuyển quay người rời đi, đúng lúc này, nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cùng Đế Khuyển, nàng nhìn Đế Khuyển, nói:

- Ngươi muốn rời đi?

Đế Khuyển lãm đạm nói:

- Không rời đi, lưu tại nơi này làm cái gì?

Nữ tử trầm giọng nói:

- Ngươi là hộ tộc thần thú Thần tộc ta.

Đế Khuyển cười lạnh, nói:

- Không nghe thấy bọn họ gọi lão tử là súc sinh hay sao? Còn nữa, chớ nói chuyện đại nghĩa với lão tử! Lão tử năm đó vì Thần tộc chiến đến cuối cùng, nếu không phải đám người chúng ta ngăn cản ở phía trước, các ngươi hiện tại có thể sống sót hay sao?

Nữ tử yên lặng một lát, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Lúc trước có chỗ đắc tội, mong được tha thứ!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta không nhìn thấy thành ý của các ngươi.

Nữ tử rất bình tĩnh, phía sau nàng, nam tử trung niên kia cười lạnh, nói:

- Muốn được người khác tôn trọng, phải có thực lực làm cho người ta tôn trọng, không có thực lực, còn muốn được người khác tôn trọng, đó là ngu ngốc!

Giữa chân mày Diệp Huyền xuất hiện chữ 'Mộng', gương mặt nữ tử thay đổi, ngay sau đó, toàn trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Nữ tử quay người nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên cảm thấy mờ mịt, hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên, cánh tay phải của hắn trực tiếp rớt xuống, máu tươi tuôn ra như suối!

Nhìn thấy cảnh này, nội tâm nam tử trung niên hoảng hốt, hắn không dám tin nhìn sang Diệp Huyền, nói:

- Ngươi. . .

Diệp Huyền cười nói:

- Hiện tại, ngươi câm miệng cho ta, ngươi nói nhiều một câu, ta sẽ làm cả đời của ngươi không thể nói được lời nào.

Nam tử trung niên vừa muốn nói gì, nữ tử đột nhiên gào lên:

- Lui ra!

Sắc mặt nam tử trung niên khó coi, nhưng hắn không dám vi phạm lời của nữ tử, lui xuống ngay lập tức.

Nữ tử nhìn sang Diệp Huyền, nàng cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

- Lúc trước đắc tội, mong được tha thứ.

Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về phía Đế Khuyển.

Hắn không ưa Thần tộc, phải nói có phần chán ghét, thế nhưng, hắn tôn trọng Đế Khuyển.

Nếu Đế Khuyển muốn lưu lại, hắn sẽ lưu lại.

Hắn không muốn giúp Thần tộc, thế nhưng hắn sẽ giúp Đế Khuyển.

Đế Khuyển im lặng một lúc, sau đó nói:

- Mang bọn ta đi xem một chút, ta muốn thấy Thần tộc bây giờ như thế nào.

Nữ tử khẽ gật đầu, nói:

- Đi theo ta!

Nói xong, nàng vung tay lên, dưới chân Diệp Huyền cùng Đế Khuyển xuất hiện một truyền tống trận, ngay sau đó, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển xuất hiện trên một thềm đá, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, thềm đá kéo dài về phía trước, dài khoảng mấy ngàn trượng, phần cuối thềm đá là một cung điện to lớn.

Khí phái!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền, tòa cung điện này còn khí thế hơn cả tòa cung điện Kiếm tông lúc trước rất nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận