Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1214: Tử tinh phách

Ngũ Duy chí bảo!

Món chí bảo đến từ Ngũ Duy vũ trụ!

Ánh mắt tất cả mọi người có mặt tại đây đều đổ dồn lên Ngũ Duy chí bảo.

Viên Tiểu Đao ngồi trong phòng lại không nhìn đến nó, nàng chỉ nhìn Diệp Huyền.

Lúc này, Viên Tiểu Đao rất muốn biết hắn sẽ xử lí chuyện này như thế nào.

Những người đến đây kể cả nàng cũng không dám coi thường.

Đừng thấy hiện giờ mấy người này tỏ vẻ thân thiện mà lầm tưởng, một khi phật lòng bọn họ, bọn họ sẽ lộ bản chất xảo quyệt của mình ngay.

Mà hiện giờ tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, đợi chờ màn biểu diễn của hắn.

Diệp Huyền lại nói: “Còn về việc nói tháp này có thể vào Ngũ Duy thì ta không biết, ít nhất thì ta chưa từng tìm hiểu về cách để đến đó, bằng không ta đã ôm nó đến thẳng Ngũ Duy rồi.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Món đồ này không thể dùng tiền hay những vật khác tương đương để định giá được. Đương nhiên, ta thật lòng muốn bán nó nên ta chỉ muốn có được thứ có thể giúp ích cho ta nhất trong lúc này. Chỉ cần có người đổi cho ta một thứ khiến ta hài lòng thì chúng ta lập tức thành giao ngay tại đây.”

Ai cũng hiểu ý của Diệp Huyền!

Lúc này, có một người lên tiếng: “Diệp vương khiêm tốn quá rồi! Ở đây có ai dám coi thường Diệp vương đâu. Có điều nếu Diệp vương đã thành tâm muốn bán món đồ này thì mong Diệp vương hãy ra một cái giá đi!”

Lúc này, Diệp Huyền bỗng bật cười, hắn nói: “Có thể chư vị không hiểu biết nhiều lắm về món đồ này, ta sẽ giả thích cho mọi người. Món đồ này tới từ Ngũ Duy, tên là Giới Ngục tháp. Còn về công năng, nói ra thì ta thấy hơi hổ thẹn, bởi ta cũng không biết quá nhiều. Nếu như biết được nhiều thì ta cũng sẽ không đem bán nó mà trực tiếp xưng bá ở Tứ Duy vũ trụ rồi.”

Bởi lẽ ngươi sẽ không biết được hắn muốn thứ gì, không biết thứ gì mới có thể vừa lòng hắn!

Bởi lẽ những người có mặt tại đây đều không hề ngốc.

Viên Tiểu Đao ngồi trong phòng nhếch miệng nói: “Đúng là một tên xảo quyệt!”

Tất cả mọi người cười ầm lên.

Diệp Huyền muốn chơi đùa bọn họ là chuyện không thể.

Nói tới đây, hắn lại liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, sau đó tiếp tục lên tiếng: “Ta cũng không nhiều lời nữa. Điểm hay của Giới Ngục tháp thì cứ để chủ nhân tiếp theo của nó tìm hiểu đi! Hôm nay ta muốn bán đấu giá món đồ này, và ta cũng muốn nói với mọi người là Diệp Huyền ta bằng lòng từ bỏ món đồ này, mong chư vị đừng đánh chủ ý lên người ta nữa. Một đám cường giả như các ngươi chỉ nhắm đánh một mình ta, ta không đỡ được đâu!”

Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.

Ý hắn là hắn đã tới bước đường cùng rồi.

Lúc này, lại có một người nữa lên tiếng: “Diệp vương, tương truyền ngươi từng thi triển tháp này rồi, có thể cho chúng ta xem uy lực của nó không?”

Diệp Huyền không ra giá rõ ràng, đây chính là một cái bẫy.

Hơn nữa, hắn có quyền lựa chọn đưa Ngũ Duy chí bảo cho ai!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Các hạ đã muốn xem thì ta đành biểu diễn một chút vậy, cũng tiện để chư vị biết được giá trị thật của món đồ này luôn.”

Trong chớp mắt cơ à!

Khoảnh khắc ấy, không một ai còn nghi ngờ nữa.

Lúc này, một miếng tinh thạch màu tím đậm to bằng nắm tay xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Đúng lúc ấy, luồng uy áp kia lại đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Huyền. Diệp Huyền mỉm cười: “Chư vị, Giới Ngục tháp rất kì diệu, thực lực của vãn bối thấp kém nên khó mà khống chế được nó. Hiện giờ nếu như chư vị muốn thì có thể ra giá!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Cái này hao tốn thể lực lắm.”

Bởi lẽ không ai biết rốt cuộc Diệp Huyền muốn thứ gì!

Mọi người có mặt đều không lên tiếng.

Ra giá!

Người vừa lên tiếng lại nói: “Đây là tử tinh phách, nó có thể giúp Diệp vương khôi phục thể lực trong chớp mắt.”

Bởi lẽ với thực lực hiện giờ của Diệp Huyền, hắn tuyệt đối không thể tạo ra một luồng uy áp mạnh như vậy.

Ánh mắt của Viên Tiểu Đao cũng rơi trên Giới Ngục tháp.

Mặc dù nàng đã từng có được Ngũ Duy chí bảo, nhưng nàng thực sự giống mọi người, không biết gì về món đồ này.

Sắc mặt Diệp Huyền có hơi thay đổi, nếu như có thể phục hồi thể lực trong chớp mắt thì cũng ghê gớm đấy!

Ngũ Duy chí bảo!

Khi cảm nhận được luồng uy áp này, sắc mặt tất cả mọi người có mặt tại đây đều thay đổi.

Nói đoạn, Diệp Huyền trực tiếp thi triển Giới Ngục tháp. Rất nhanh sau đó, Giới Ngục tháp rung lên, một luồng uy áp vô hình xuất hiện.

Đúng lúc ấy, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, hắn ta chính là Nguyên Trấn.

Nguyên Trấn khẽ hất tay phải, một kết giới thần bí xuất hiện xung quanh hắn ta và Diệp Huyền. Tiếp đó, hắn ta lấy một chiếc hộp màu đen ra. Nguyên Trấn mở chiếc hộp, bên trong hộp là một viên đan dược to bằng nằm tay. Trông thấy viên đan dược ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi.

Một nguồn năng lượng thật thuần túy!

Viên đan dược này có một nguồn năng lượng vô cùng thuần túy, không hề yếu kém hơn so với suối sinh mệnh của hắn!

Nguyên Trấn nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Địa Tiên đan! Nếu như ngươi sử dụng nó, với năng lực hiện tại của ngươi, không những ngươi có Địa Tiên chi khu mà cảnh giới cũng có thể tăng lên Địa Tiên.”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn hỏi: “Lợi hại vậy sao?”

Nguyên Trấn gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền không lên tiếng, lúc này có một giọng nói vang lên: “Đan dược này lợi hại đấy, e là trên thế gian này không có bao nhiêu loại đan dược như vậy đâu!”

Đó là giọng nói của A Liên.

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn nhìn Nguyên Trấn: “Tiền bối cứ cất đi đã, đợi tí nữa ta quyết định xong sẽ thông báo cho tiền bối được không?”

Nguyên Trấn liếc nhìn Diệp Huyền rồi gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn ta quay người và biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận