Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3944. Rất khó sao? (02)



Chương 3944. Rất khó sao? (02)




Ầm!
Một luồng hỏa quang bộc phát, nam tử bị chấn bay ra ngoài mấy vạn trượng mới dừng lại, cánh tay phải trực tiếp từ trên bả vai rơi xuống!
Một kiếm bại!
Giữa sân tĩnh mịch đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Bên kia, Chu Kình trầm giọng nói: "Nhìn ra cái gì chưa?"
Bên cạnh ông ta, một lão giả áo đen khàn giọng nói: "Kiếm bất phàm!"
Chu Kình hỏi: "Người thì sao?"
Lão giả áo đen im lặng một lát, sau đó nói: "Tạm thời nhìn không ra!"
Chu Kình khẽ gật đầu: "Tiếp tục xem!"
Nơi xa, lại một nam tử đi đến trước mặt Diệp Huyền. Lần này, cảnh giới của nam tử là Tri Huyền cảnh!
Xuất hiện yêu nghiệt chân chính!
Nam tử nhìn Diệp Huyền: "Xin chỉ giáo!"
Nói xong, hắn bước về phía trước một bước. Bước ra một bước này, thời không bốn phía trở nên hư ảo.
Nghịch Thời Gian!
Diệp Huyền trước tiên cảm nhận được Nghịch Thời Gian chi lực, nhưng khác biệt với Nghịch Thời Gian của hắn.
Tay phải của nam tử chậm rãi nâng lên, sau đó đột nhiên hạ xuống.
Xuy!
Trên đỉnh đầu Diệp Huyền, không gian bị xé rách, một chưởng ấn cuồn cuộn hạ xuống.
Diệp Huyền đang muốn xuất kiếm, nhưng hắn lại phát hiện, Nghịch Thời Gian chi lực kia đang quấy nhiễu hắn. Giống như trước đó, nếu hắn xuất thủ sẽ vĩnh viễn chậm hơn nam tử này.
Không chút do dự, Diệp Huyền trực tiếp thi triển ra Trảm Mệnh!
Một kiếm ra, chưởng ấn lập tức hóa thành hư vô, còn nam tử kia trong nháy mắt biến thành một lão giả tóc trắng xoá.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người trong sân đều biến đổi!
Chu Tân quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt lần đầu tiên xuất hiện một sự ngưng trọng.
Bên kia, Chu Kình nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Không thể nào!"
Trong mắt hắc y lão giả bên cạnh ông ta cũng mang theo một sự khó tin: "Hắn có thể cưỡng ép dẫn sức mạnh trong Bạch Nhật Giới ra ngoại giới. Không chỉ thế, bản thân hắn còn có thể không bị cắn trả!"
Nói xong, ánh mắt ông ta rơi vào trên Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền: "Là thanh kiếm này… Thanh kiếm này có thể thừa nhận sức mạnh thời gian trôi qua kia! Thật khiến người ta khó có thể tin!"
Chu Kình cũng nhìn về phía Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền, ánh mắt chấn kinh.
Xa xa, nam tử trước mặt Diệp Huyền run giọng nói: "Chuyện này…."
Diệp Huyền cười nói: "Nghịch Thời Gian? Của ngươi hoàn toàn không gọi là Nghịch Thời Gian… Người trẻ tuổi, ngươi còn cần tu luyện nhiều hơn!"
Nam tử nhìn về phía Diệp Huyền: "Vì sao ngươi có thể dẫn sức mạnh thời gian trôi qua trong Bạch Nhật Giới ra?"
Diệp Huyền cau mày: "Rất khó sao?"
Vẻ mặt nam tử cứng đờ.
Diệp Huyền tiếp tục nói: "Đây cũng là chuyện rất đơn giản! Lúc trước từ khi ta bắt đầu tu luyện đến kết thúc, ta chỉ dùng không đến một ngày đã thành công! Ở chỗ các ngươi, cái này rất khó sao?"
Nói xong, hắn còn cố ý nhìn những thiên tài yêu nghiệt Chu tộc ở giữa sân kia một chút.
Mọi người: ". . ."
Lúc này, nam tử kia đột nhiên nhìn về phía Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền: "Là kiếm của ngươi?"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Thanh Huyền Kiếm trong tay, sau đó nói: "Có phải ngươi có chút không phục?"
Nam tử nhìn thẳng Diệp Huyền: "Đúng!"
Diệp Huyền cười nói: "Nếu ngươi không phục, ngươi cũng có thể tự mình chế tạo ra một thanh thần khí! Bởi vì thanh kiếm này là do ta chế tạo ra!"
Nam tử cau mày: "Ngươi tự mình chế tạo?"
Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền, có chút không tin.
Diệp Huyền cười nói: "Tự ta chế tạo tự ta dùng… có tính là ngoại vật không?"
Nam tử im lặng.
Diệp Huyền cười ha hả: "Chu tộc còn có thiên tài yêu nghiệt nào không? Nếu như không có, các ngươi có thể cùng tiến lên, một mình ta đánh toàn bộ các ngươi!"
Cùng tiến lên!
Lời vừa nói ra, sắc mặt những thiên tài yêu nghiệt Chu tộc đều trở nên khó coi.
Đây là một sự lăng nhục trần trụi!
Lúc này, một nữ tử đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền. Nàng nhìn Diệp Huyền: "Không cần kiếm, đánh có được không?"
Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Ngươi không dùng tay đến đánh, có thể chứ?"
Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói: "Cô nương, lời này là do cô nương nói! Ta là kiếm tu, ngươi nói với ta không cần dùng kiếm đánh… Cô nương không cảm thấy yêu cầu này của ngươi rất vô lễ sao?"
Nữ tử trầm giọng nói: "Kiếm này của ngươi rất lợi hại, ngươi dùng nó ức hiếp người khác! Cho dù chúng ta đánh không lại ngươi, chúng ta cũng không phục!"
Nghe xong, những thiên tài yêu nghiệt Chu tộc khác đều gật đầu.
Nữ tử lại nói: "Không cần kiếm này, có phải ngươi sẽ không đánh lại hay không?"
Trong sân, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền.
Hùng hổ dọa người!
Diệp Huyền cười nói: "Ta có thể không dùng kiếm, nhưng chúng ta phải đặt cược thêm chút. Nếu Chu tộc ngươi thua, các ngươi phải cho ta năm trăm tinh mạch! Nếu ta thua, ta cũng cho ngươi năm trăm tinh mạch!"
Năm trăm tinh mạch!
Lời vừa nói ra, giữa sân đều kinh hãi.
Đây cũng không phải là một con số nhỏ!
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: "Ngươi có năm trăm tinh mạch sao?"
Diệp Huyền giơ Thanh Huyền Kiếm trong tay lên: "Kiếm này đáng giá năm trăm tinh mạch không?"
Nữ tử im lặng.
Giờ khắc này, nàng ngược lại có chút không tự tin.
Không có người nào nhìn thấu được Diệp Huyền, cảnh giới của hắn quả thật rất thấp, nhưng thực lực này…. vô cùng quỷ dị!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lại nói: "Cô nương, nếu ngươi không dám, ta có thể thêm một cái. Ngươi không cần một mình, các ngươi tiết lên hết đi! Tất cả thiên tài Chu tộc của ngươi có thể cùng tiến lên. Nếu ta thua, kiếm này tặng cho các ngươi! Nhưng ta muốn nói trước, một khi nghiêm túc, ta không khống chế nổi bản thân. Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi một cái đại hợp táng, Chu tộc các ngươi cũng đừng trả thù ta!"
Mọi người: ". . ."
Thanh âm Tiểu Tháp đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền: "Tiểu chủ, ngươi xác định ngươi có thể đánh mấy ngàn người sao?"
Diệp Huyền trong lòng nói: "Đánh không lại!"
Tiểu Tháp có chút khó hiểu: "Đánh không lại mà ngươi còn nói như vậy?"
Diệp Huyền trong lòng nói: "Trước tiên trang bức rồi nói tiếp! Còn nữa, bọn họ không có khả năng không biết xấu hổ quần ẩu ta như vậy! Người nào cần mặt mũi, người nào không biết xấu hổ, ta liếc mắt là có thể nhìn ra được!"
Tiểu Tháp: ". . ."
Hết chương 3944.



Bạn cần đăng nhập để bình luận