Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 613: Thần Hoàng!

Diệp Huyền hiểu rõ, rất nhiều người thường chết vì lòng tham của bản thân mình.

Ví dụ như đám cờ bạc kia, thắng không ít, thế nhưng bọn họ lại muốn thắng nhiều hơn, mà kết quả cuối cùng thường là thua sạch sành sanh.

Giản Tự Tại đột nhiên cười nói:

- Lòng tham? Bây giờ ngươi đi tìm Xã Tắc ấn kia chẳng lẽ không phải lòng tham? Nhiều lúc trong cuộc đời này nếu không đánh cược một ván, vậy cả đời chỉ là người thường, hiểu không?’

Diệp Huyền im lặng.

Đúng như Giản Tự Tại nói, nhiều lúc trong cuộc đời này cần đánh cược một lần!

Giản Tự Tại nói:

- Vừa nãy ngươi hỏi ta vì sao ta lại bị giam cầm trong đây. Ta nói cho ngươi, ta bị giam trong đây không phải vi ta tham, mà vì ta quá mạnh.

- Chẳng có gì cả.

Diệp Huyền vô thức niệm theo:

Diệp Huyền dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt, trong tinh không cách đó không xa có một vùng tinh không loạn thạch lưu.

- Nếu rõ ràng như vậy thì làm gì tới phiên ngươi lấy bảo vật này? Nào, niệm theo ta... Thiên địa làm mắt ta, nhất nhãn quan chư thiên...

- Đến rồi!

Chỉ chớp mắt, tinh không trước mặt Diệp Huyền đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trước mắt hắn đã xuất hiện một con đường lớn màu vàng, con đường này nối sâu vào trong tinh không.

Diệp Huyền:

- Thiên địa làm mắt ta, nhất nhãn quan chư thiên...

Lúc này Giản Tự Tại đột nhiên nói.

“...” .

Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:

Lúc này, hắn cảm thấy mình là chúa tể của vạn vật!

Diệp Huyền trầm giọng:

Diệp Huyền vội vàng hỏi:

Âm thanh vừa dứt, hai mắt Diệp Huyền đột nhiên mở ra, một khắc sau, như có hai luồng sáng trắng quét ngang trong mắt hắn.

Diệp Huyền kinh hãi, vì lúc này hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng. Lúc này mọi giác quan của hắn đều lên tới cực hạn, cho dù là một con kiến ở cách xa cả vạn dặm, hắn cũng thấy rõ được.

Giản Tự Tại nói:

Diệp Huyền lại hưng phấn nói:

Giản Tự Tại nói:

Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:

Giản Tự Tại nói:

- Giản Tự Tại, đây là thần thông gì mà lợi hại vậy?

- Ngươi muốn ta cười chết à?

Tiếng cười rất rất lớn, sau khi cười một lúc, nàng nói:

- Ngươi? Ha ha...

- Hỏi nhiều vậy làm gì? Mau sang đi.

- Ngươi có thể đưa tháp này cho ta!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Tòa tháp này sao thể hiện được thành ý của ta? Hay là ta lấy thân báo đáp nhé!

- Có thể dạy ta chiêu này không?’

- Ngươi muốn ta báo đáp thế nào?

Diệp Huyền nói:

- Có thể! Nhưng ngươi định báo đáp ta thế nào?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ngươi không nghĩ thử chút à? Ta cảm thấy mình thật sự không tệ đâu.

Giản Tự Tại cười nói:

- Da mặt của ngươi còn dày hơn cả chư thiên. Nói thật nhé, ta đề nghị ngươi tự sáng tạo một môn công pháp da mặt dày đi. Với độ dày của da mặt ngươi, việc xưng bá chư thiên vạn giới ngay trong tầm tay!

Diệp Huyền:

“...”

Diệp Huyền lười đấu võ mồm với nữ nhân này, tiếp hắn lập tức đi theo con đường lớn màu vàng kia.

Trên con đường lớn màu vàng, Diệp Huyền cảm nhận được một luồng năng lượng vàng óng. Luồng năng lượng vàng óng này cực kỳ tinh thuần, thậm chí còn tinh khiết hơn Tử Hỏa tinh một chút.

Giản Tự Tại nói:

Diệp Huyền cười khổ, không nói gì đó, lập tức đi vào.

- Nếu ngươi sợ có thể quay lại.

Giản Tự Tại nói:

- Giản cô nương, nói một lời thật lòng, lần này ngươi không bẫy ta đấy chứ?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Sao vậy, sợ à?

Diệp Huyền vội vàng hỏi.

- Không nói cho ngươi!

Diệp Huyền:

“...”

Giản Tự Tại nói không nói là thật sự không nói. Diệp Huyền biết chắc chắn nữ nhân này đang trả thù chuyện lúc nãy!

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đi tiếp.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền dừng lại, trước mặt hắn là một cánh cửa vàng kim.

Diệp Huyền dừng lại trước cửa, một lúc lâu sau vẫn không bước vào.

Giản Tự Tại nói:

- Cái gì?

- Có!

Giản Tự Tại nói:

- Không có cách nào khác à?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đây là long khí mà vị Thần Hoàng năm xưa phát hiện ra, nếu có Long Nguyên thì có thể hấp thu thứ này. Đáng tiếc, ngươi không có.

Ngay khi Diệp Huyền đi vào cánh cửa ánh sáng, con đường màu vàng kia đột nhiên biến mất không còn tung tích, cứ như chưa bao giờ xuất hiện, toàn bộ tinh không khôi phục tĩnh lặng.

Không biết bao lâu sau, Diệp Huyền cảm thấy xung quanh yên tĩnh trở lại. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, lúc này hắn đang đứng trước một tòa thành.

Một tòa thành cực kỳ rộng lớn!

Tường thành rất cao, ít nhất cũng phải trăm trượng. Trước cửa hành là hai con cự long đang nằm. Hình thể của hai con cự long này rất lớn, lân phiến quanh người như lưỡi đao, tỏa ra ánh sáng sắc bén chói mắt, nhìn qua sinh động như thật.

Diệp Huyền đi tới trước hai con rồng lớn đó, thở dài nói:

- Giống thật quá...

Nói xong, hắn định sờ thử.

Nhưng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu hắn:

- Muốn chết cứ sờ thử đi!

Diệp Huyền biến sắc:

- Có ý gì?

Giản Tự Tại nói:

- Ngươi nhìn kỹ lại đi!

Nghe vậy Diệp Huyền lại quan sát hai con cự long, một lúc sau hắn biên sắc, lập tức lùi lại, vì hai con cự long này là thật!

Cứ long sống!

Diệp Huyền kinh hãi, vì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cự long khổng lò như vậy. Phải biết trước đây hắn chỉ nghe nói về yêu thú cấp bậc này.

Giản Tự Tại lại đột nhiên nói:

- Đi vào đi!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Hai con rồng bảo vệ ở đây...

Giản Tự Tại nói:

- Chúng nó đã ngủ say rồi, chỉ cần ngươi không cố ý đụng vào chúng, chúng nó sẽ không tỉnh.

Diệp Huyền gật đầu:

- Thì ra là thế, chẳng qua, Giản cô nương, ta đang rất tò mò, rốt cuộc Thần Hoàng này là người phương nào?

Giản Tự Tại nói :

- Đã từng là chủ nhân Thiên Khải tinh vực, sáng lập ra Thần Hoàng đế quốc, tự xưng là Thần Hoàng, thực lực cường đại.

Diệp Huyền nói:

- Hắn vẫn lạc rồi?

Giản Tự Tại nói:

- Nói nhảm, hắn không chết thì sao Thiên Khải tinh vực lại mất được?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ai giết hắn?

Giản Tự Tại nói:

- Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?’

Diệp Huyền nói:

- Ta chỉ hỏi chút thôi mà!

Giản Tự Tại nói:

- Dẫu sao cũng không phải ngươi giết, mau vào đi.

Diệp Huyền im lặng, không tiếp tục hỏi mà đi vào trong thành. Lúc này trong thành hoàn toàn tĩnh lặng, không có một vật sống!

Cực kỳ cô quạnh.

Diệp Huyền đi theo con đường, hắn phát hiện hai bên đường đều có chân dung một nam tử trung niên đứng tuổi. Trong chân dung, nam tử khí vũ hiên ngang, trên người mang theo một khí thế bá đạo bễ nghễ thiên hạ.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đây chắc là vị Thần Hoàng kia!

Giản Tự Tại nói:

- Người này khi mười ba tuổi đã đạt tới cảnh giới Vô Thượng, mười sáu tuổi đã võ đạo thông thần, lĩnh ngộ chân lý võ đạo. Lúc đó, trong thế hệ trẻ của Thiên Khải tinh vực, hắn đã không có đối thủ. Không chỉ thế hệ trẻ tuổi, cường giả thế hệ trước cũng không mấy ai sánh được với hắn.

Nghe vậy, Diệp Huyền hơi xấu hổ, đây là sự thật, người không sánh nổi người! Mình năm mười chín tuổi mới là Đại Kiếm Tiên, vẫn kém đối phương một chút!

Giản Tự Tại lại nói:

- Đừng khiếp sợ. Núi cao còn có núi cao hơn, hắn yêu nghiệt, còn có người yêu nghiệt hơn hắn.

Diệp Huyền gật đầu, đúng vậy, trên người còn có người, trên núi còn có núi!

Không có yêu nghiệt nhất, chỉ có càng yêu nghiệt.

Diệp Huyền tiếp tục đi xuống, đột nhiên hắn biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được kiếm ý ở phía trước.

Một luồng kiếm y vô cùng cường đại!

. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận