Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 895: Tìm Đạo Tắc

Diệp Huyền cười ha ha, sau đó nói:

- Đường cô nương, xem ra ngươi đã thoát ra khỏi u uất rồi! Làm sao, nghĩ thông suốt rồi?

Đường Thanh nói khẽ:

- Nghĩ quẩn thì có thể thế nào? Người sống một đời, rất nhiều thời điểm giống như quân cờ, chỉ có thể bị người khác bài bố.

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp công tử, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác như vậy hay sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta chỉ biết mọi việc nhất định phải nỗ lực, nếu sau khi nổ lực vẫn không có kết quả, như vậy cũng không tiếc.

- Ngươi đi đi!

Đường Thanh cười cười:

- Chỉ đùa một chút.

Diệp Huyền bấm tay điểm một cái, một tia sáng trắng chui vào trán Đường Thanh, rất nhanh, cấm chế của Đường Thanh được giải trừ!

- Diệp công tử, có thể thả ta đi hay không?

- Đường Thanh cô nương, ta cũng không muốn gạt ngươi! Thả ngươi đi, cũng không phải vì ta thương hương tiếc ngọc.

Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền, gương mặt nàng đầy phức tạp.

- Vì cái gì?

Diệp Huyền nhìn về phía Đường Thanh, người sau cười nói:

Một lát sau, Đường Thanh đột nhiên nói:

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

- Vậy thì vì cái gì?

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Đường Thanh cười hỏi:

Đường Thanh khẽ cười nói:

Diệp Huyền vẫn không hiểu:

Diệp Huyền cười nói:

Đường Thanh yên lặng một lát, cười nói:

Nói xong, nàng biến mất cách đó không xa.

- Đường gia đã bỏ qua ngươi, ta lưu ngươi bên người, không có một chút tác dụng nào, thả ngươi đi, có lẽ ngươi sẽ niệm tình, ngày sau nói không chừng còn có thể giúp ta một chút! Hơn nữa, ta cảm thấy ngươi sau khi rời đi, chắc chắn sẽ không lại tử trung với Đường gia, thậm chí sẽ gây phiền phức cho Đường gia. Nói một câu đơn giản, ngươi rời đi, đối với ta mà nói, không có bất kỳ chỗ xấu nào, thậm chí về sau có thể sẽ có chỗ tốt!

- Diệp tiểu tử, có phải ngươi có ý với nha đầu này hay không?

Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói:

Diệp Huyền nhìn chân trời xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Cảm ơn.

- Ta hi vọng về sau không đối địch với Đường Thanh cô nương, dĩ nhiên, nếu quả thật có một ngày như vậy, Đường cô nương yên tâm, kiếm của ta rất nhanh, cam đoan không có bất kỳ đau đớn gì!

Đường Thanh khẽ gật đầu:

- Bảo trọng!

- Cám ơn ta về cái gì?

- Diệp công tử, về sau không nên dễ tin nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.

Nói xong, nàng quay người rời đi, thế nhưng rất nhanh, nàng lại dừng lại:

- Cám ơn ngươi ngay thẳng, Diệp công tử, sống chung với ngươi, mặc dù da mặt ngươi rất dày, nhưng không thể không nói, ngươi là một người rất được, Kiếm tông từ bỏ ngươi, tuyệt đối là tổn thất lớn nhất đời này của bọn họ!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, cười nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Đế Khuyển nói:

- Ta cảm thấy nha đầu này có ý với ngươi.

Diệp Huyền lắc đầu cười nói:

- Đế Khuyển huynh, gần đây nghỉ ngơi tốt chứ?

Đế Khuyển nói:

- Còn tốt, thực lực tăng lên rất nhiều.

Diệp Huyền liền vội hỏi:

Ầm!

Diệp Huyền biến sắc, hắn giơ kiếm ngăn cản.

Giới Ngục tháp run lên, trực tiếp va chạm với Diệp Huyền!

- Ngươi có thể nói chuyện sao?

Một lát sau, Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, đột nhiên Giới Ngục tháp xuất hiện trước mặt hắn, sau một khắc, Giới Ngục tháp khẽ run lên, dường như đang biểu đạt cái gì đó.

- Như vậy mà mạnh? Sợ rằng ngươi không biết thời kì đỉnh phong của ta! Thời kì đỉnh phong của ta, ta cho ngươi biết, những kẻ như ngươi bây giờ, ta một bàn tay liền có thể chụp chết cả đám!

Diệp Huyền cười ha ha:

- Vậy sau này ta phải dựa vào Đế Khuyển huynh bảo bọc rồi!

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Tiểu tử, mặc dù ngươi thành công giá họa cho Tần gia, thế nhưng, những thế lực kia không phải người ngu, ngươi gạt được bọn họ nhất thời, nhưng không gạt được bọn họ cả đời.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết!

Đế Khuyển hỏi:

- Tiếp theo có tính toán gì hay không?

Đế Khuyển âm thanh lạnh lùng nói:

- Mạnh như thế?

Diệp Huyền giật mình:

- Cũng tương đương với Chứng Đạo cảnh!

Đế Khuyển lãm đạm nói:

- Lợi hại cỡ nào?

Diệp Huyền lại bị đánh bay hơn trăm trượng!

Giới Ngục tháp còn muốn ra tay, Diệp Huyền đột nhiên tức giận nói:

- Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, bằng không thì. . . .

Cách đó không xa, Giới Ngục tháp đột nhiên biến mất, một tia sáng đen xuất hiện.

Oanh!

Diệp Huyền bay ra xa lần nữa!

Trên mặt đất, Diệp Huyền bò dậy, lúc này, Giới Ngục tháp xuất hiện trước mặt hắn, sau đó nhún nhảy một cái, rất là phách lối. . . .

Gương mặt Diệp Huyền co giật vài lần, tại sao mình lại trêu chọc tên sát tinh này chứ?

Lúc này Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Có phải tháo linh thức tỉnh hay không?

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta cũng không biết! Nếu như là tháp linh thức tỉnh. . . Có lẽ sẽ không ngây thơ như vậy!

Hiện tại, Giới Ngục tháp biểu hiện có phần ngây thơ!

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Ngươi nói, có phải sau khi nó bị trọng thương, trí thông minh cũng xuất hiện vấn đề?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Có khả năng này!

Đế Khuyển nói:

- Đầu tiên mặc kệ việc này, nó vừa rồi giống như muốn ngươi làm cái gì đó, ngươi xem hiểu không?

Diệp Huyền lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:

- Ta xem hiểu!

Diệp Huyền giật mình, hỏi:

- Ngươi xem hiểu?

Tiểu Linh Nhi gật đầu:

- Nó muốn ngươi đi tìm đồ!

Diệp Huyền hỏi:

- Tìm cái gì?

Tiểu Linh Nhi quay đầu nhìn về phía Giới Ngục tháp, sau đó nàng huyên thuyên không biết đang nói cái gì, mà Giới Ngục tháp đột nhiên nhảy trái nhảy phải. . .

Vẻ mặt Diệp Huyền cứng đờ:

- Đế Khuyển huynh, ngươi nghe hiểu chúng nó đang nói cái gì không?

Đế Khuyển nói:

- Ngươi quá để mắt ta rồi! Các đại lão thế giới đang nói chuyện, cặn bã như chúng ta nghe không hiểu!

Diệp Huyền: . . .

Lúc này, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nó bảo ngươi đi tìm cái gì đạo. . . Đạo. . .

Diệp Huyền nói:

- Đạo tắc?

Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu:

- Đúng, chính là đạo tắc!

Diệp Huyền hỏi:

- Nó muốn tìm đạo tắc?

Tiểu Linh Nhi gật đầu nhỏ:

- Nó nói, ngươi quá lười, vẫn không đi tìm đạo tắc, ngươi chính là. . .

Nói đến đây, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không có nói chuyện.

Diệp Huyền hỏi:

- Là cái gì?

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói:

- Nó nói ngươi là đồ đần, vẫn không đuổi lầu sáu đi, thật sự là quá ngu ngốc!

Diệp Huyền mặt đen lại:

- Những lời này là ngươi nói!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

- Là nó nói!

Bên cạnh, Giới Ngục tháp run rẩy, dường như đang biểu đạt cái gì đó!

Tiểu Linh Nhi lại nói:

- Nó nói, ta nói đúng, ngươi là đồ đần! Ngươi là đồ đần. . . .

Nói đến đây, dường như nàng ý thức được cái gì, vội vàng im miệng.

Diệp Huyền: . . .

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

- Ta nói sai cái gì sao?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không, ngươi hết sức ưu tú. . . . Thật!

Tiểu Linh Nhi cười hì hì, sau đó nàng chỉ bên phải:

- Nó nói có đạo tắc ở bên kia, bảo ngươi đi.

Diệp Huyền nhìn sang bên phải, yên lặng một lát, hắn gật đầu:

- Đi!

Nói xong, hắn nắm Tiểu Linh Nhi đưa về phía Giới Ngục tháp, sau đó mang theo Giới Ngục tháp biến mất khỏi nơi này.

Tìm kiếm đạo tắc!

Mong muốn phát huy ra của uy lực Giới Ngục tháp, biện pháp tốt nhất chính là đạo tắc!

Mà đạo tắc không chỉ có thể chữa trị Giới Ngục tháp, còn có thể tăng cường thực lực của hắn!

Trước cục diện hiện tại, hắn nhất định phải nhanh chóng gia tăng thực lực của mình, bằng không thì, chờ Trật Tự minh và Đường tộc lấy lại tinh thần, khi đó, dùng thực lực của hắn bây giờ, hắn không có khả năng ngăn cản đối phương.

Được sự chỉ dẫn của Giới Ngục tháp, Diệp Huyền biến mất ở cuối chân trời.

. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận