Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2301: Không phải là truyền thuyết

Diệp Huyền trầm mặc.

Nếu An Lan Tú ở đây hắn chắc chắn sẽ không để nàng rời đi một mình, bởi vì hắn biết nàng sẽ không đi.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên thở dài một hơi: "Ta xin lỗi!"

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: "Xin lỗi gì chứ?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Ngươi đã coi ta là bạn của ngươi, nếu không phải như vậy thì ngày xưa ngươi đã không đồng ý đến Âm Gian với ta, càng không đồng ý ra tay giúp đỡ Mạn Châu và Sa Hoa... Là lỗi của ta, ban nãy ta bị ấm đầu nên không nghĩ đến điều này, lại còn cứ tưởng ngươi đi theo ta chỉ là để tránh họa và Đạo Kinh!"

Diệp Tri Mệnh mỉm cười lạnh lùng: "Ta cho ngươi hay, ngươi không hề sai, ta đi theo ngươi là để tránh họa và Đạo Kinh!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Rồi rồi, ngươi lợi dụng ta, thế ta cũng phải lợi dụng ngươi!"

Diệp Tri Mệnh trừng mắt nhìn hắn: "Đừng có cười nữa, ta nghiêm túc đấy!"

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nhìn về phía lão phụ đang nấu canh: "Hay là chúng ta xử luôn cái bà nấu canh này đi!"

Diệp Tri Mệnh quát hắn: "Ngươi đánh cái con khỉ! Bà nấu canh này từng là thần linh đấy. ngươi có biết thần linh là gì không? Là người được đại đạo pháp tắc nâng đỡ. Những người như vậy có đại đạo pháp tắc chống lưng, có ấn của thần linh, thực lực cũng ngang ngửa với một cường giả Chứng Đạo bình thường. Đánh chết nàng ta ư? Trông thấy cái muôi nấu canh của nàng ta không, nàng ta cho ngươi một muôi thôi là đầu ngươi nát bét luôn đấy."

Diệp Huyền bật cười ha ha rồi vội vàng đi theo, đoạn nói: "Tri Mệnh, có cách gì giải quyết tình cảnh hiện giờ của chúng ta không?"

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Ta có đánh được nàng ta không? Nàng ta chỉ là một người nấu canh thôi mà!"

Diệp Tri Mệnh hít một hơi thật sâu: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"

Diệp Huyền khiêu khích: "Ngươi sẽ thế nào?"

Diệp Huyền vội vàng gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi rất nghiêm túc, ta cũng rất nghiêm túc!"

Diệp Huyền liếc nhìn Mạnh Bà vẫn đang nấu canh ở phía xa xa, hắn khẽ nói: "Không đấu võ được thì mình đấu văn!"

Nói đoạn, nàng bèn quay người đi về phía xa xa.

Hắn biết, Diệp Tri Mệnh là một cười cứng miệng nhưng dễ mềm lòng, cứ thuận theo nàng là được.

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: "Ngươi nghiêm túc đấy à?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Ta mà lừa gạt thành công thì ngươi phải hôn ta một cái, thế nào?"

Diệp Tri Mệnh chẳng tỏ vẻ gì cả: "Không có!"

Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh bèn gào lên: "Diệp Huyền!"

Diệp Tri Mệnh nở nụ cười lạnh lùng: "Đấu văn của ngươi tức là lừa gạt chứ gì? Ngươi mà lừa được thành công thì ta..."

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: "Ngươi muốn thế nào?"

Diệp Tri Mệnh đột nhiên quát: "Mau bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!"

Diệp Tri Mệnh chẳng tỏ vẻ gì cả: "Ta tưởng thật rồi! Đi thôi! Mau đi lừa người ta! Ngươi mà không lừa thì giờ ta cắn chết ngươi luôn!"

Mẹ kiếp!

Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào hắn, nàng siết chặt hai tay. Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nàng lại bảo: "Được!"

Diệp Huyền cử động tay, giọt máu kia bèn bay đến trước mặt Mạnh Bà: "Mạnh Bà, trước khi chết ta có một di nguyện, ta muốn biết cha ta rốt cuộc là ai, ngươi có thể thực hiện giúp ta không?"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Hôn kiểu trong sáng ấy!"

Mạnh Bà nhìn giọt máu, đôi mắt tĩnh lặng của nàng bỗng lóe lên vẻ nghiêm nghị hiếm thấy...

Mẹ kiếp! Cái tên này lôi cả cha hắn ta ra luôn rồi!

Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh ở phía không xa đột nhiên cảm thấy bất an.

Diệp Huyền chớp mắt: "Ta chỉ đùa thôi..."

Nữ nhân này sao có thể làm vậy?

Lúc này, Mạnh Bà đang nấu canh bỗng dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền ở phía không xa, nở một nụ cười u ám: "Ngươi định lừa ta ư?"

Diệp Huyền quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh, sau đó lại nhìn Mạnh Bà. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi bỗng cắn rách ngón tay của mình. Một giọt máu tươi xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Diệp Huyền: "..."

Nghe vậy, suýt chút nữa thì Diệp Huyền ngất luôn!

Diệp Tri Mệnh đi phía sau hắn, nàng bỗng lớn giọng nói: "Mạnh Bà, hắn định tới lừa ngươi đấy!"

Diệp Huyền cười toe toét, sau đó đi về phía Mạnh Bà.

Diệp Tri Mệnh: "..."

Đúng lúc đó, Diệp Huyền đột nhiên lấy kiếm linh ra. Hắn đặt kiếm linh xuống trước mặt Mạnh Bà: "Mạnh Bà, thanh kiếm này là của sư phụ ta, sư phụ ta là tông chủ Kiếm Tông, mặc thanh sam trường bào... Hôm nay ta khó mà trốn khỏi cái chết, nhưng thanh kiếm này vô tội, mong Mạnh Bà bỏ qua cho nó!"

Mạnh Bà nhìn kiếm linh, bàn tay cầm muôi gỗ của nàng bỗng siết chặt lại.

Lúc này, Diệp Huyền lại lấy một thanh kiếm nữa ra, là thanh kiếm trên đỉnh tháp, và cũng là bội kiếm của sư tổ Trích Tiên Đảo.

Hắn đặt thanh kiếm xuống trước mặt Mạnh Bà: "Còn cả thanh kiếm này nữa, đây là kiếm của đại ca ta, đại ca ta thích mặc bạch sắc trường bào... Mong sau này Mạnh Bà trả thanh kiếm này cho đại ca ta giúp ta, đồng thời thay ta nói với hắn ta là tiểu đệ vô năng, không thể đi tìm hắn ta rồi!"

Mạnh Bà nhìn hai thanh kiếm trước mặt mà rơi vào trầm tư.

Vẫn chưa hết, Diệp Huyền bỗng xòe tay ra, hắn cười khổ: "Còn một người nữa, nàng ấy tên là Thanh Nhi... Ta biết, chắc chắn Mạnh Bà không biết nàng ấy, nhưng mà không sao... Mạnh Bà, ngươi mạnh như vậy, chắc chắn có thể nhìn được ách nạn chi nhân trên người ta nhỉ?"

Mạnh Bà nhìn hắn, nàng không đáp lời.

Đương nhiên là nàng có thể rồi!

Đây cũng là điều khiến nàng ngạc nhiên nhất lúc này. Trên người tên này có ách nạn chi nhân mà hắn vẫn có thể sống được đến tận giờ... Đã thế, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ách nạn chi nhân trong truyền thuyết!

Hóa ra nó không phải truyền thuyết mà có thực sự tồn tại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận