Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 624: Có người phát hiện?

Trên boong thuyền, Độc Cô Ngôn nói:

- Tiểu thiếu gia, Vô Gian luyện ngục này cũng không đơn giản, nơi này không chỉ có cường giả tam đại gia tộc trấn thủ, hơn nữa còn có chút quỷ dị. Ngục này có hết thảy chín tầng, cho tới bây giờ, ngay cả cường giả Vô Thượng Chi Cảnh cũng không dám đi đến tầng thứ chín. Mà rốt cục tầng thứ chín có thứ gì, chỉ có gia chủ các đời biết được.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tiểu thư bị giam ở lối vào tầng thứ tám, nếu như Tiểu Linh Nhi tiểu thư cũng ở Vô Gian luyện ngục này, hẳn là ở cùng một chỗ với tiểu thư.

Diệp Huyền gật đầu:

- Hiểu rõ.

Độc Cô Ngôn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, do dự một chút, sau đó nói:

- Tiểu thiếu gia, nghe đồn phía sau ngươi có một vị cường giả siêu cấp...

- Mảnh hắc động bên trong chỗ sâu này, người bình thường căn bản không thể nào tới gần, ngay cả cường giả Nguyên Cảnh, nếu có một chút sơ sẩy, cũng sẽ bị thịt nát xương tan!

Nói xong, Diệp Huyền rời khỏi Tinh Vân hạm, mà đúng lúc này, Độc Cô Ngôn đột nhiên nói:

Hơn nữa, cho dù cách xa như thế, Diệp Huyền cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng thôn phệ vô hình!

- Ngươi ở lại nơi này.

Ước chừng một lúc lâu sau, Tinh Vân hạm ngừng lại.

Diệp Huyền càng đến gần Vô Gian luyện ngục này, cỗ lực lượng thôn phệ kia lại càng mạnh, nếu không phải thân thể của hắn từng đạt được long huyết thối luyện, với cảnh giới của hắn bây giờ, căn bản không thể nào tới gần nơi Vô Gian luyện ngục này.

Diệp Huyền không có trả lời.

- Vô Gian luyện ngục này có tinh nhuệ của tam đại gia tộc trấn thủ, chớ có kinh động đến bọn hắn, bằng không, cường giả tam đại gia tộc sẽ tới trợ giúp ngay lập tức...

Độc Cô Ngôn chỉ đến nơi xa, Diệp Huyền nhìn theo ngón tay Độc Cô Ngôn, ở chỗ sâu nơi tinh không xa xôi kia, có một tòa cung điện màu đen nhánh, cung điện có hình dạng quái dị, có phần giống tháp, có tất cả tám tầng. Mà xung quanh tòa cung điện này, đen kịt một màu, một chút ánh sáng cũng không có!

Độc Cô Ngôn cười khổ, cũng không có hỏi lại.

Diệp Huyền nói:

Đương nhiên, giờ phút này hắn đã lợi dụng Hỗn Độn Chi Khí ẩn nấp bản thân, ngay cả cường giả Vô Thượng Chi Cảnh cũng khó có thể phát hiện ra hắn.

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Ngôn trầm giọng nói:

Mà hắn cũng phát hiện, ở xung quanh cung điện này, có một vài khí tức mịt mờ, đều rất mạnh mẽ.

Nơi xa, Diệp Huyền đã biến mất không thấy gì nữa.

Trong lòng Diệp Huyền càng thêm cẩn thận đề phòng, chỉ chốc lát, hắn đi tới trước cửa cung điện Vô Gian luyện ngục.

Thi thể!

Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới tầng thứ ba, bên trong tầng thứ ba này, tràn ngập một cỗ mùi máu tanh khó ngửi.

Thấp nhất đều là Nguyên Cảnh!

Diệp Huyền lặng lẽ tiềm nhập vào cung điện, hắn đi tới tầng thứ nhất, trong tầng thứ nhất, một mảnh đen kịt, mà ở bốn phía, có từng lồng sắt màu đen, bên trong lồng sắt, có nhân loại, cũng có yêu thú, chẳng qua đều đã hấp hối, phảng phất đã từng chịu đựng tra tấn gì.

Không suy nghĩ nhiều thêm, Diệp Huyền tiếp tục đi xuống.

Rõ ràng, đều là cường giả của tam đại gia tộc.

Vô Thượng Chi Cảnh!

Trong tầng thứ năm này, có giam giữ một tồn tại có khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

Khi đi tới tầng thứ năm, vẻ mặt Diệp Huyền khẽ biến.

Diệp Huyền không hề dừng lại, đi tới tầng thứ hai, bên trong tầng thứ hai, cũng có một ít lồng sắt, có điều, so với tầng thứ nhất phải ít hơn rất nhiều, hơn nữa, tồn tại bị giam giữ ở tầng thứ hai này mạnh mẽ hơn tầng thứ nhất rất nhiều.

Diệp Huyền cau lại chân mày, trước đó Độc Cô Ngôn có nói Vô Gian luyện ngục này giam giữ người phạm tội bên trong tam đại gia tộc.

Mà hiện tại xem ra, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy.

Bởi vì hắn phát hiện, những tồn tại bị giam giữ ở đây, có một số căn bản không phải nhân loại.

Máu tươi!

Diệp Huyền quét mắt nhìn bốn phía, ở xung quanh, hắn cảm nhận được một chút khí tức.

Diệp Huyền không hề dừng lại, tiếp tục đi xuống, hắn đi tới tầng thứ tư, mà bên trong tầng thứ tư, hết sức yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Bên trong tầng thứ ba, toàn bộ đều là máu tươi và thi thể.

Mà đúng lúc này, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

- Hóa ra là nơi này...

- Nơi này?

Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Đây là địa phương nào?

Giản Tự Tại nói khẽ:

- Vô Gian luyện ngục... Nghe đồn là ngày xưa, do Minh Thần Minh Vương tinh vực sáng lập, mục đích, là để cầm tù địch nhân lớn nhất của Minh Vương tinh vực: Thần tộc.

- Thần tộc?

Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút:

Diệp Huyền: "…"

- Đầu óc này của ngươi xác định không phải não heo?

Giản Tự Tại đột nhiên nói:

- Ngươi não heo sao?

- Vật này so sánh với Giới Ngục tháp của ta thì như thế nào?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Bây giờ vẫn còn sao?

Giản Tự Tại lãnh đạm nói:

- Đã mất! Minh Vương tinh vực này cũng mất.

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Làm sao lại mất đi rồi?

Giản Tự Tại nói:

- Quá mạnh mẽ, sẽ bị lạc mất bản thân, năm đó thần tộc này xưng bá chư thiên tinh vực, phách lối bực nào...

Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, nói tiếp:

- Vô Gian luyện ngục này, chính là do Minh Thần năm đó sáng tạo, bên trong có nhốt không ít cường giả thần tộc. Ta không biết vì sao nó lại rơi xuống nơi đây, tóm lại, thứ đồ chơi này không hề đơn giản!

Diệp Huyền nói:

- Có điều, trong tộc này, quả thực cũng có không ít đại năng, bằng không, năm đó cũng sẽ không xưng bá chư thiên tinh vực.

Nói đến đây, nàng có chút dừng lại:

- Thần quỷ gì, chẳng qua là tự phong thôi!

Giản Tự Tại cười lạnh:

- Thật sự là thần sao?

Giản Tự Tại lại nói:

- Vô Gian luyện ngục này quả thực không tầm thường, thế nhưng, nó làm sao có thể so sánh với Giới Ngục tháp này của ngươi?

Diệp Huyền hỏi:

- Vì sao không thể sánh bằng?

Giản Tự Tại nói:

- Tháp này của ngươi, không phải đồ vật thuộc về vùng vũ trụ này, nó đại biểu cho văn minh võ đạo càng cao hơn, chỗ đáng sợ của nó, ngươi chưa từng thấy qua.

Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền yên lặng, đối với tháp này, đến bây giờ hắn cũng không thể hiểu rõ, thế nhưng hắn biết, có được tháp này, là phúc cũng là họa.

Không suy nghĩ nhiều thêm, Diệp Huyền tiếp tục đi xuống dưới!

Rất nhanh, hắn đi tới tầng thứ sáu.

Bên trong tầng thứ sáu, ánh nến sáng choang, mà bên trong tầng thứ sáu này, chỉ giam giữ một đầu yêu thú, hình dạng yêu thú giống như sói, nhưng đuôi lại như đuôi rồng, thật dài, hơn nữa, trên đầu nó mọc ra hai sừng rất dài, hai sừng này uyển như lưỡi đao, tản ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo.

Diệp Huyền không có quấy rầy đầu yêu thú này, tiếp tục đi xuống dưới, mà lúc hắn đi tới cửa, Giản Tự Tại đột nhiên nói:

- Thiên Ma lang, yêu thú thần tộc nuôi năm đó, tốc độ cực nhanh, chiến lực cực cường.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ta không thu phục được nó!

Giản Tự Tại nói:

- Cũng thế...

Diệp Huyền tiếp tục đi xuống dưới.

Hắn có thể cảm nhận được Thiên Ma lang này mạnh mẽ, khí tức nó phát ra, đã vượt qua Vô Thượng Chi Cảnh.

Thế nhưng, hắn biết rõ, loại yêu thú cấp bậc này, căn bản không có khả năng thần phục hắn.

Nếu không thu phục được đối phương, kinh động đến cường giả ở bốn phía, khi đó sẽ phiền phức lớn lắm.

Còn nữa, hiện tại hắn chỉ muốn cứu muội muội!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới tầng thứ bảy, khi hắn đi vào tầng thứ bảy, một cỗ khí tức âm hàn đập vào mặt, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được một luồng khí tức thần bí khóa chặt hắn.

Diệp Huyền giật mình trong lòng, có người phát hiện hắn?

Vô gian luyện ngục

Đúng lúc này, một tiếng kinh dị truyền đến từ trước mặt hắn:

- Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Đại Kiếm Tiên, thân thể càng là... được long huyết thối luyện qua! Ân, không tệ không tệ, có tư cách làm đệ tử của lão phu.

Diệp Huyền: "…"

- Còn lo lắng cái gì? Còn không qua đây?

Âm thanh kia lại nói.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó đi tới, rất nhanh, hắn thấy được một lồng sắt, bên trong lồng sắt có một lão giả đang ngồi, lão giả râu tóc bạc trắng, tóc ngổn ngang tựa như ổ gà.

Lão giả liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, tấm tắc lấy làm kỳ lạ:

- Không sai, rất không tệ...

Diệp Huyền nói:

- Tiền bối là?

Lão giả đứng lên:

- Còn không mau quỳ xuống bái sư?

Diệp Huyền: "…"

Nhìn thấy Diệp Huyền yên lặng, lão giả có chút cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là người nào không, ngươi...

Nói đến đây, hắn đột nhiên dựa vào trước:

- Cứu ta, cứu ta ra ngoài, lão phu để ngươi trở thành bá chủ của mảnh tinh vực này.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:

- Tiền bối không thể tự mình đi ra sao?

Vẻ mặt lão giả đột nhiên dữ tợn, có chút điên cuồng nói:

- Nếu lão phu có thể đi ra, còn phải gọi ngươi sao?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Tiền bối, nơi này rất đặc thù, ta cũng không cứu được tiền bối.

Lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền quay người rời đi, mà lúc này, lão giả đột nhiên nói:

- Ẩn nấp khí tức của ngươi, là Hỗn Độn Chi Khí, đúng không?

Diệp Huyền dừng bước lại:

- Phải.

Lão giả nói:

- Ngươi có thể đạt được khí này, nhất định không phải người bình thường.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tiền bối là người thần tộc?

Lão giả nói:

- Đúng!

Thần tộc!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Tiền bối có biết Giản Tự Tại?

Sở dĩ hắn hỏi như vậy, là bởi vì hắn nhớ ra theo như lời Thần Hoàng từng nói, hình như Giản Tự Tại là biết đánh nhau nhất Thần Vực gì đó...

Vừa nghe Diệp Huyền nói, vẻ mặt lão giả kia bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hắn kinh hãi nhìn Diệp Huyền:

- Vì sao ngươi biết nàng! Vì sao ngươi biết nàng! Vì sao!

Diệp Huyền nhíu mày, sao tên này lại phản ứng dữ dội như vậy?

Lúc này, lão giả kia đột nhiên tiến lên, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Vì sao ngươi lại biết tên của nàng, vì sao!

Trong lòng Diệp Huyền vội hỏi:

- Giản cô nương, dường như danh tiếng của ngươi rất lớn a!

Giản Tự Tại nói:

- Bình thường mà thôi.

Lúc này, lão giả trước mặt Diệp Huyền cả giận nói:

- Nói cho ta biết, vì sao ngươi biết nàng!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta và nàng có chút quen biết.

Nghe Diệp Huyền nói, lão giả kia gầm thét lên:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sao nàng lại có thể nhận biết sâu kiến như ngươi! Sao nàng lại như thế!

Diệp Huyền nói:

- Xác thực là nhận biết.

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, một lát sau, hắn nói:

- Nàng ở nơi nào.

Diệp Huyền nói:

- Tiền bối nhận biết nàng?

Lão giả trầm mặc.

Diệp Huyền nói:

- Tiền bối không muốn nói, vậy vãn bối xin cáo từ.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lúc này, lão giả đột nhiên nói:

- Nàng là nữ nhi của tộc trưởng thần tộc ta.

Diệp Huyền dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía lão giả, lão giả nói:

- Lúc nàng còn nhỏ, thiên phú bình thường, tăng thêm nàng chỉ là nữ tử, bởi vậy, một mực không được thần tộc ta chào đón, ngay cả tộc trưởng cũng xem thường nàng. Đến một năm, mẫu thân của nàng chết thảm bên trong Thần Cung, nàng quỳ trước Thần Cung ba ngày ba đêm, thỉnh cầu tộc trưởng để mẫu thân của nàng có thể an táng bên trong thần từ, nhưng mà...

Nói đến đây, hắn tự giễu cười một tiếng:

- Mẫu thân của nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, làm sao có thể có tư cách táng nhập thần từ, bởi vậy, tộc trưởng không hề để ý đến nàng, thế là, nàng mang theo thi thể của mẫu thân rời khỏi thần tộc. Chuyến đi này, trọn vẹn mười lăm năm.

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ nói:

- Sau đó thì sao?

Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Mười lăm năm sau, nàng đã trở về rồi! Ngày đó, nàng đứng trước Thần Cung khiêu chiến tộc trưởng, tự tay bổ xuống đầu tộc trưởng mạnh nhất thần tộc ta, đồng thời treo lên phía trên Thần Cung. Không chỉ như thế, ngày hôm đó, cường giả thần tộc ta, bị nàng tàn sát gần như không còn. Ngoài ra, thần từ của thần tộc ta, bị nàng cho một mồi lửa đốt sạch... Vì một lần đó, thần tộc ta tổn thương nguyên khí nặng nề, từ đó xuống dốc.

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn không nghĩ tới, Giản Tự Tại này thế mà đúng là người thần tộc này, hơn nữa còn khủng bố như vậy, thế mà tru diệt gần như tất cả cường giả tối đỉnh của thần tộc.

Nghĩ đến đây, hắn có chút đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải bởi vì Giới Ngục tháp, có phải bản thân đã chết một trăm lần rồi hay không?

Lúc này, lão giả ngồi trên mặt đất, hắn lắc đầu cười một tiếng đắng chát:

- Từ lần đó về sau, chúng ta không còn thấy được nàng...

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi gặp được nàng ở nơi nào!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Tiền bối, vãn bối còn có việc, xin cáo từ trước.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, lần này, hắn không tiếp tục ngăn cản.

Trên đường đi xuống tầng thứ tám, Diệp Huyền hỏi:

- Giản cô nương, ngươi là người thần tộc?

Giản Tự Tại lãnh đạm nói:

- Có liên quan đến ngươi sao? Sự tình của bản thân ngươi còn xử lý không được, còn hỏi đến chuyện của người khác, mù quan tâm.

Diệp Huyền cười nói:

- Chỉ là tò mò, tò mò!

Giản Tự Tại không nói gì thêm.

Diệp Huyền cũng không có hỏi lại, hắn bước nhanh hơn, rất nhanh, hắn đi tới lối vào tầng thứ tám.

Lối vào, Diệp Huyền ngừng lại, hắn trầm mặc một lát sau, lúc này mới đi vào.

Rất nhanh, hắn đi vào tầng thứ tám.

Bên trong tầng thứ tám, rất yên tĩnh, chung quanh tản ra khí tức âm lãnh, mà bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Huyền tiếp tục đi lên phía trước, giờ phút này, hắn vẫn như cũ dùng Hỗn Độn Chi Khí ẩn nấp khí tức của bản thân.

Lúc này, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

- Bây giờ Vô Gian luyện ngục này đang ở trạng thái vô chủ, hơn nữa còn giống như lâm vào ngủ say, thế nào, muốn thu phục nó hay không?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta lấy thứ đồ chơi này để làm gì?

Giản Tự Tại suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Mặc dù ngươi có Giới Ngục tháp, nhưng mà, tháp này cũng không phải ngươi hiện tại có thể chưởng khống. Thế nhưng, Vô Gian luyện ngục này lại có thể, nếu ngươi chưởng khống nó, ngươi có thể mượn Vô Gian luyện ngục này, tiến vào Minh Vương tinh vực, ngạch...

Nói đến đây, nàng ngừng lại.

Diệp Huyền lại có chút đề phòng:

- Ta đi Minh Vương tinh vực làm gì a?

Giản Tự Tại nói:

- Coi như đi chơi thôi, nơi đó rất tốt.

Diệp Huyền lắc đầu, không tiếp tục để ý Giản Tự Tại, hắn tiếp tục đi lên phía trước, càng đi tới phía trước, cỗ khí tức âm lãnh kia lại càng mãnh liệt, đến giờ phút này, hắn cảm thấy toàn thân giống như bị băng đâm, đau thấu xương.

Giản Tự Tại lại nói:

- Nếu ngươi có được Vô Gian luyện ngục này, thôi động nó, ngươi có thể hóa một tinh vực thành địa ngục. Trong ngục này, ẩn chứa tử khí cực kỳ khủng bố, một khi phóng thích ra, rất khủng bố. Hơn nữa, nếu như ta không đoán sai, trong chỗ sâu của Vô Gian luyện ngục này, hẳn là có một thanh kiếm, một thanh kiếm quỷ mị có thể trấn áp thần hồn. Nếu ngươi đạt được, phối hợp với Nhất Kiếm Định Hồn gì kia của ngươi, chậc chậc...

Lúc này, Diệp Huyền ngừng lại, ở trước mặt hắn không xa, có một cây cột lớn, trên cây cột, đính chặt một nữ tử.

Tứ chi của nữ tử đều bị đính chặt gắt gao, căn bản không thể nào động đậy.

Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Huyền sững sờ ngay tại chỗ...

Khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận