Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 631: Chỉ Cần Ta Không Chết, Độc Cô Gia Nhất Định Vong

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy ra một đống Tử Hỏa tinh, bắt đầu điên cuồng thôn phệ.

Khôi phục!

Hắn hiện tại cần phải mau chóng khôi phục thương thế của mình!

Độc Cô Huyên ôm Diệp Linh lẳng lặng ngồi bên cạnh, nàng cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Linh, trong mắt mang theo thỏa mãn.

Tại tầng thứ tám.

Hiện tại, nơi đây đã tụ tập năm tên cường giả Vô Thượng Cảnh, cầm đầu là một lão giả mặc áo gai, trong tay lão giả cầm quải trượng đen kịt, trên đỉnh quải trượng có một con hắc xà màu đen lớn như nắm tay đang nằm.

Người này chính là gia chủ đời trước của Độc Cô gia, Độc Cô Phong.

Độc Cô Phong nhìn thoáng qua cửa vào tầng thứ chín, nói khẽ:

- Hắn thật yêu nghiệt như thế?

Nói đến đây, hắn dừng lại, sau đó lại nói:

- Cũng chưa chắc.

- Mặc dù hắn vận dụng ngoại vật, thế nhưng, thực lực bản thân người này không thể khinh thường, hơn nữa, thiên phú Kiếm đạo của hắn cực cao.

- Nếu thật đi xuống, chỉ sợ hài cốt đã không còn!

- Nếu không có bảo vật này tương trợ, hắn quả quyết không có khả năng có thành tựu như thế. Bảo vật này. . . Độc Cô gia ta nhất định phải đạt được!

- Hắn đã đi xuống.

- Nếu dự liệu không sai, hắn đã đạt được món chí bảo kia tương trợ, lúc này mới có thành tựu như thế.

Độc Cô Phong lắc đầu, nói:

Sau lưng Độc Cô Phong, một lão giả trầm giọng nói:

Lão giả trầm giọng nói:

- Cổ gia, còn có mấy thế lực khác biết trên người Diệp Huyền mang trọng bảo. . . Bọn họ hiện tại không có động tĩnh, nhưng khẳng định sẽ không bỏ qua. Hiện tại, sợ rằng Độc Cô gia ta đã lâm vào vòng nước xoáy.

Nói xong, hắn hơi dừng lại, sau đó lại hỏi:

Độc Cô Phong nhìn thoáng qua lão giả, nói:

Độc Cô Phong khẽ gật đầu, nói:

Lão giả trầm giọng nói:

Độc Cô Minh gật đầu, nói:

Độc Cô Phong nhíu mày, nói:

Độc Cô Minh còn muốn nói điều gì, Độc Cô Phong lại lắc đầu.

Lão giả tên là Độc Cô Minh im lặng một lát, sau đó nói:

Độc Cô Phong cười lạnh, nói:

- Độc Cô Minh, ngươi muốn nói cái gì?

- Ngươi suy nghĩ, ta đã nghĩ qua! Nhưng mà, ta không dám đánh cược. Hơn nữa, nếu để cho huynh muội hắn và Huyên nhi quay trở lại Độc Cô gia, Cổ gia bên kia sẽ nhìn thế nào? Khi đó, phiền phức của chúng ta sẽ lớn hơn.

Nói đến đây, hắn lắc đầu, nói:

- Chuyện tốt? Ngươi dám cam đoan hắn sau này trưởng thành sẽ không hủy diệt Độc Cô gia? Loại yêu nghiệt này, nếu cho hắn thời gian mười năm hai mươi năm, khi đó, Độc Cô gia ta có người nào ngăn cản được hắn?

- Ta cho rằng, Độc Cô gia ta hiện tại nên thoát ra!

- Bảo vật này, Độc Cô gia ta không thể bỏ qua, dù cho đánh đổi một số thứ, cũng không thể bỏ qua.

Độc Cô Minh thấp giọng thở dài, nói:

- Phong huynh, kỳ thật, chuyện này không cần thiết nháo đến tình trạng như thế! Diệp Huyền này, dù thế nào cũng là nửa người Độc Cô gia, thiên phú hắn tốt như vậy, tiến vào Độc Cô gia ta, đối với Độc Cô gia mà nói cũng là chuyện tốt, không phải sao?

- Thoát ra?

- Không thể! Nếu chúng ta thu tay lại, người khác ra tay, nếu món chí bảo kia rơi vào trong tay người khác, chúng ta còn cầm về được sao? Bây giờ đang ở trong tay Diệp Huyền, trên người Diệp Huyền có huyết mạch Độc Cô gia ta, chúng ta ra tay, danh chính ngôn thuận, chiếm một chữ lý!

Độc Cô Phong lại lắc đầu, nói:

- Chúng ta từ bỏ Diệp Huyền, tạm thời thu tay lại, mà chúng ta thu tay lại, những người trong bóng tối nhất định ngồi không yên, bọn họ khẳng định sẽ ra tay, khi đó, chúng ta có thể ở trong bóng tối, ngồi thu ngư ông lợi. Nếu như chúng ta hiện tại ra tay, ngồi thu ngư ông lợi, chính là người khác. Hơn nữa, Diệp Huyền cũng không đơn giản, muốn đối phó hắn, sợ rằng phải bỏ ra cái giá lớn!

Độc Cô Minh im lặng một lúc, sau đó nói:

- Kể từ đó, hắn phải chết!

Độc Cô Phong nói khẽ:

- Đều phải chết!

Nói xong, hắn nhìn xuống dưới, nói:

- Các ngươi chờ sẵn tại đây, ta tự mình đi xuống một chuyến!

Độc Cô Minh biến sắc, đang muốn nói chuyện, Độc Cô Phong lắc đầu, nói:

- Yên tâm, nếu ta muốn đi, thế gian này không có mấy người có thể lưu được ta!

Nói xong, hắn đi xuống tầng thứ chín.

- Hắn chưa bao giờ phụ ta.

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Không gả cho Độc Cô gia, nam nhân kia có thể làm gì cho ngươi? Ngươi bị tù đến nay, nam nhân kia ở đâu?

Sắc mặt Độc Cô Phong đầy âm trầm, nói:

- Gia tộc thế yếu, Cổ gia muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế nào, dù gả ta đi, vẫn không thể cải biến được việc gì. Cổ gia có dã tâm rất lớn, lớn đến mức bọn họ sẽ không vì một nữ tử mà dừng tay. Điểm này, ngươi không rõ sao? Không đúng, ngươi đã hiểu rõ, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bao lâu, đúng không?

Độc Cô Huyên cười khẽ, nói:

- Nha đầu, năm đó, nếu không phải ngươi khư khư cố chấp, chuyện xảy ra nào có lớn như hiện tại?

Độc Cô Huyên cười khẽ, nói:

- Khư khư cố chấp? Ngươi biết rõ ta đã có người vừa ý, vẫn còn muốn gả ta cho Cổ gia, ngươi có quan tâm tới cảm nhận của ta hay không?

Độc Cô Phong trầm giọng nói:

- Ngươi thân là trưởng nữ của tộc trưởng, bản thân chịu tộc ân, cũng nên ra sức vì gia tộc!

Độc Cô Huyên khẽ lắc đầu, nói:

- Nhân sinh của Độc Cô Huyên ta, phải tự ta làm chủ.

Độc Cô Phong nhìn chằm chằm vào Độc Cô Huyên, nói:

- Ngươi tự mình làm chủ! Ngươi có biết, quyết định của ngươi năm đó suýt làm cho cả gia tộc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không.

Độc Cô Phong nhìn về phía Độc Cô Huyên, khe khẽ thở dài, nói:

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên đứng lên, nàng lạnh lùng nhìn Độc Cô Phong, trong mắt không chứa một chút tình cảm nào.

Bởi vì người trước mắt chính là cháu ngoại của hắn.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Độc Cô Huyên, nhưng rất nhanh chuyển dời lên người Diệp Huyền, nhìn Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, thần sắc hắn đầy phức tạp.

Độc Cô Phong vừa mới đi xuống, hắn đã gặp được đám người Diệp Huyền.

Tầng thứ chín.

Độc Cô Phong lạnh lùng nói:

- Ngu xuẩn mất khôn.

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền ngồi dưới đất cách đó không xa, nói:

- Bảo hắn giao ra bảo vật kia, ta có thể miễn cho ba người các ngươi khỏi chết.

Độc Cô Huyên cười khẽ, nói:

- Phụ thân, tính cách của ngươi ta còn không rõ ràng hay sao? Mặc kệ Huyền nhi giao hay không giao, ngươi và Độc Cô gia đều không bỏ qua cho hắn, không phải sao?

Độc Cô Phong lạnh lùng nói:

- Hắn hủy đi thân thể ca ca của ngươi! Còn tuyên bố muốn hủy diệt Độc Cô gia ta! Đây là con trai ngoan của ngươi?

Độc Cô Huyên khẽ lắc đầu, nói:

- Độc Cô gia đối đãi với huynh muội bọn họ và ta thế nào, trong lòng ngươi không hiểu hay sao?

Độc Cô Phong lãm đạm nói:

- Nói như vậy, là không đồng ý chứ gì?

Độc Cô Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Huyền bên cạnh đứng lên, nói:

- Nói chuyện gì? Có gì nói cái gì?

Độc Cô Phong nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Ngươi mong muốn hủy diệt Độc Cô gia ta?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Chỉ cần ta không chết, Độc Cô gia nhất định phải vong!

- Ha ha. . .

Độc Cô Phong nở nụ cười, sau khi cười một lúc, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Hủy diệt Độc Cô gia ta? Chỉ bằng ngươi?

Vừa dứt lời, hắn xoay tay phải, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện tại nơi này.

Độc Cô Phong cũng không nhìn thấy, vị trí Diệp Huyền đứng hiện tại chính là phương hướng tiểu yêu thú kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận