Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3008: Ta nhất định sẽ trở về

Đạo Nhất đột nhiên đứng dậy, nàng vươn vai, cười nói: "Trời sáng rồi!"

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, bầu trời đã xuất hiện vệt sáng!

Đạo Nhất nhìn xuống phía dưới, nàng cười: "Hôm nay có phải ngươi rất vui không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Đạo Nhất khẽ cười: "Người bên cạnh ngươi đều đang cảm thấy hạnh phúc đúng không?"

Diệp Huyền gật đầu.

Đạo Nhất khẽ vỗ vai hắn: "Thế thì ngươi hãy cố gắng gìn giữ, đừng để những điều này biến mất nữa! Một canh giờ sau ta lại tới tìm ngươi, hiện giờ ngươi có thể đi chào tạm biệt những người kia! Đừng cố lưu luyến, bởi vì bọn họ có cuộc đời của mình!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Thiên Tú!

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi suy nghĩ cho kĩ về những lời trước đó ta đã nói với ngươi, rồi ngươi sẽ có đáp án!"

Không lâu sau, nàng đến một tinh không. Ở phía trước cách nàng không xa là một nữ tử!

Đạo Nhất cười nói: "Chỉ cần bọn họ bằng lòng thì tùy ngươi!"

Sở dĩ nàng đưa Diệp Linh tới là bởi Đạo Nhất!

Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Ta đi làm chút chuyện, một canh giờ sau đến tìm ngươi!"

Lần này nàng trở về cùng với Diệp Linh!

Diệp Huyền gật đầu, hắn đang định quay người rời đi thì lại nhớ ra gì đó nên hỏi: "Bất Tử Đế Tộc..."

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Ta có thể đưa vài người theo không?"

Đạo Nhất mỉm cười, đoạn cũng biến mất.

Thiên Tú nhìn nàng: "Ngươi là người tốt hay người xấu?"

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Cảm ơn!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi thấy sao?"

Thiên Tú nhìn Đạo Nhất, sắc mặt nàng bình tĩnh.

Đạo Nhất mỉm cười: "Cô nương, cảm ơn ngươi đã đồng ý đưa Diệp Linh tới!"

Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Rất mạnh!"

Đạo Nhất gật đầu: "Đúng vậy!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Rất nhanh thôi các ngươi sẽ có chung kẻ địch!"

Đạo Nhất xòe bàn tay ra, một cuộn giấy màu đen bay đến trước mặt Thiên Tú: "Cô nương, thứ này sẽ giúp ích nhiều cho ngươi đó!"

Đạo Nhất dừng bước, nàng quay người nhìn Thiên Tú, mỉm cười nói: "Ngươi chắc chứ?"

Thiên Tú không đáp lời.

Dứt lời, nàng bỗng biến mất một cách kì lạ!

Đạo Nhất híp mắt lại. Một lát sau, nàng khẽ mỉm cười: "Một nữ nhân rất thông minh! Ngươi thông minh y như Niệm Niệm cô nương vậy! Tới đi!"

Thiên Tú gật đầu: "Để ta xem ngươi ra sao!"

Thiên Tú liếc nhìn cuộn giấy. Một lát sau, nàng nhíu mày: "Không phải tri thức võ học thuộc về vũ trụ này!"

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Thiên Tú đột nhiên nói: "Đánh một trận không?"

Đánh một trận!

Thiên Tú nhìn nàng: "Rốt cuộc dị duy nhân lớn mạnh đến mức nào?"

Thiên Tú nhìn nàng: "Chẳng lẽ kẻ địch của chúng ta không phải là vũ trụ pháp tắc?"

Đạo Nhất lắc đầu cười: "Cô nương, ngươi là một người ưu tú, cũng rất mạnh! Thế nhưng ngươi phải hiểu một điều rằng về sau kẻ địch mà ngươi phải đối mặt không thuộc duy độ này, đây là sự áp chế đến từ duy độ!"

Thiên Tú hỏi: "Cụ thể!"

Lúc này, Thiên Tú ở phía xa xa đột nhiên xòe tay ra: "Hoàng Tuyền Thiên Mệnh!"

Thương Lan học viện.

Lúc này bên trong điện, rất nhiều người đã rời đi!

Đại thần tầng hai cũng đi rồi!

Diệp Huyền đưa cho nàng vài thứ, chúng đủ để thay đổi vận mệnh của nàng. Có điều hắn cũng có yêu cầu, đó là về sau nàng nhất định phải quay lại tụ họp!

Đại thần tầng hai đồng ý luôn!

Người thứ hai đi chính là tầng thứ chín!

Trước cửa, tầng thứ chín nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: "Đều là đại lão gia với nhau, không sướt mướt đâu!"

Nói đoạn, hắn ta xòe tay phải ra: "Ta biết tiểu tử nhà ngươi có nhiều bảo bối, có cái nào hợp với ta không?"

Trở về!

Thác Bạt Ngạn lại lắc đầu: "Quốc gia của ta cần ta! Có điều ta sẽ ở đây đợi ngươi! Ngươi sẽ trở về, đúng chứ?"

Diệp Huyền lại nhìn Thác Bạt Ngạn: "Đi cùng ta không?"

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: "Ma Đạo gia tộc cần ta!"

Hắn nhìn Khương Cửu, Khương Cửu mỉm cười: "Khương quốc cần ta!"

Hắn cũng không chọn cách cưỡng cầu!

Diệp Huyền lắc đầu: "Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi!"

Tầng thứ chín cười ha ha: "Không sướt mướt nữa đâu! Ta đi đây!"

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi!

Diệp Huyền nhìn bóng lưng của tầng thứ chín: "Đại ca, nhớ tới tìm ta đó!"

Đại ca!

Ở phía xa xa, cơ thể tầng thứ chín run rẩy. Một lát sau hắn ta vẫy vẫy tay: "Nhất định rồi!"

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất phía xa xa.

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi quay người nhìn phía trong điện. Mặc Vân Khởi cười nói: "Chúng ta quyết định sẽ ở lại đây! Chúng ta cũng muốn giúp ngươi, thế nhưng hiện giờ thực lực của mấy người chúng ta không thể giúp ngươi! Hơn nữa mấy tiểu gia hỏa ở nơi này cần chúng ta!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Nói đoạn, hắn ta do dự một lát rồi vỗ vỗ vai Diệp Huyền: "Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng hiện giờ ta còn chẳng có tư cách làm bia đỡ đạn cho ngươi ấy chứ! Thế nên xin lỗi nhé!"

Tầng thứ chín bật cười ha ha: "Mong là khi đó ngươi không quên ta!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Sau này nhớ tới tìm ta đấy!"

Tầng thứ chín liếc nhìn nạp giới, sau đó nói: "Tiểu tử nhà ngươi càng sống càng tốt nhỉ!"

Nói đoạn, hắn bèn lấy một cái nạp giới đặt vào tay tầng thứ chín.

Diệp Huyền khẽ cười: "Có!"

Bên trong điện, Kỷ An Chi và Bạch Trạch, Mặc Vân Khởi, Khương Cửu đều đang nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền mỉm cười: "Đây là nhà của ta! Ta nhất định sẽ trở về!"

Nhất định sẽ trở về!

Mặc Vân Khởi cười ha ha: "Chúng ta đợi ngươi!"

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Sau này dù ta có bận đến thế nào cũng sẽ dành thời gian mỗi tháng về đây một lần!"

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Đi cùng hắn còn có Diệp Linh, An Lan Tú, Trương Văn Tú.

Liên Vạn Lý cũng lựa chọn ở lại!

Dẫu sao thì nơi này chính là cố hương của nàng!

Nàng cũng muốn nghỉ ngơi!

Diệp Huyền không cưỡng cầu!

Bởi lẽ hiện giờ mỗi tháng hắn đều về đây một lần!

Mấy người Diệp Huyền vừa mới rời khỏi Thương Lan học viện thì Đạo Nhất đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi đi đâu thế?"

Đạo Nhất cười nói: "Đánh nhau!"

Diệp Huyền hỏi: "Ai vậy?"

Đạo Nhất đáp: "Sư phụ của Diệp Linh!"

Diệp Huyền tò mò hỏi: "Ai thắng thế?"

Đạo Nhất chớp mắt: "Ngươi đoán xem!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận