Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 491: Mứt Quả!

Trên không, Lục tôn chủ chậm rãi đóng hai mắt lại.

Kỳ thật, hắn cũng không lo sợ Thương Kiếm tông bao nhiêu, bởi vì đối với Thương Kiếm tông, hắn xem như hiểu rõ. Hắn thật sự lo lắng, ngược lại chính là vị nữ tử thần bí sau lưng Diệp Huyền kia!

Nữ nhân kia, thật sự quá mức khủng bố!

Đến bây giờ, nhớ lại mà lòng còn sợ hãi!

Một lát sau, Lục tôn chủ đột nhiên mở mắt:

- Phái người đi tra xét Diệp Huyền hạ lạc!

Một tên cường giả lập tức quay người rời đi.

...

Phân giải không gian!

Cảnh giới, không chỉ đơn thuần là dựa vào ngộ, một lần đột phá, cần đủ các phương diện, hơn nữa, Chân Ngự Pháp cảnh, cũng không phải đơn thuần là phân giải không gian. Linh hồn, tinh thần lực, thân thể, cùng với các phương diện khác đều cần đạt tới một trình độ nhất định, mới có thể xưng là Chân Ngự Pháp cảnh!

Đêm khuya, Diệp Huyền đột nhiên chậm rãi giơ lên tay phải, trong nháy mắt, không gian xung quanh bàn tay nâng lên của hắn thế mà bắt đầu bóp méo.

Sở dĩ còn chưa đạt đến Chân Ngự Pháp cảnh, là bởi vì không có thôn phệ kiếm Thiên giai!

Bầu trời đầy sao, một vầng trăng sáng treo cao, đại địa hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Huyền cũng không rời đi, hắn vẫn ngồi ở bờ sông, giờ phút này, hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói của Việt Kỳ.

Nơi nào đó bên trong dãy núi, Diệp Huyền vẫn đang tĩnh tọa bên cạnh dòng suối nhỏ, hắn đã ngồi trong đây khá nhiều ngày!

Hiện tại, hắn chẳng qua chỉ thiếu thôn phệ kiếm mà thôi!

Trong tai Diệp Huyền, chỉ có thanh âm nước sông chảy xuôi.

Ban đêm.

Bờ sông, Diệp Huyền thở ra một hơi thật sâu, hiện tại, tuy hắn còn không có đạt đến Chân Ngự Pháp cảnh, thế nhưng, hắn đã có khả năng của Chân Ngự Pháp cảnh!

Cái gọi là Kiếm Tiên, chính là có được Kiếm đạo của bản thân!

Diệp Huyền mở ra bàn tay phải, không gian lập tức khôi phục như bình thường, mà lúc này, tay phải hắn nhẹ nhàng đè ép về phía nước sông trước mặt, trong nháy mắt, nước sông nơi bàn tay hắn ép đến vậy mà hư không tiêu thất!

Mà Kiếm đạo của bản thân hắn là cái gì?

Chỉ cần có đủ kiếm, tùy thời có thể bước vào Chân Ngự Pháp cảnh!

Thế nào là Kiếm Tiên?

Như vậy, Kiếm đạo của bản thân hắn lại là cái gì?

Lúc mới bắt đầu, mục đích học kiếm của hắn rất đơn thuần, chỉ đơn giản là muốn mạnh lên, cảm thấy kiếm tu rất soái. Mà cho tới bây giờ, hắn phát hiện, Kiếm đạo một đường, phải phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất rất nhiều.

Góc độ đối đãi khác biệt, có khả năng sẽ là kết quả khác nhau.

Kiếm!

Không có đáp án!

Vấn đề này, hắn đã từng nghĩ tới, thế nhưng, cũng không có nghĩ thấu triệt để.

Mảnh gỗ hình người này, chính là Diệp Linh!

Cứ như vậy, Diệp Huyền tĩnh tọa một đêm, thời điểm hừng đông, dường như là nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền lấy ra một mảnh gỗ hình người.

Không chỉ không có đáp án, còn có chút loạn.

Vì sao muốn học kiếm?

Mà Kiếm đạo thì sao?

Rốt cục Kiếm đạo của bản thân hắn là cái gì?

Diệp Huyền lại tự hỏi lòng mình lần nữa.

Đặc biệt là lúc cảm ngộ ở Kiếm Mộ Thương Kiếm tông, làm cho hắn hiểu được, Kiếm đạo, kỳ thật còn bao hàm rất rất nhiều, hơn nữa, Kiếm đạo của mỗi người đều tự có chỗ độc đáo.

Người tốt? Người xấu?

Kiếm ý của hắn là Thiện Ác kiếm ý, mà đối với thiện ác, kỳ thật hắn cũng không hiểu rõ ràng. Bởi vì chuyện thế gian quá mức phức tạp, nhiều khi, thiện không nhất định là không ác, mà ác cũng không nhất định là không thiện.

Nghĩ đến đây, cả người Diệp Huyền dần dần có chút ngây người.

Nhìn người gỗ nhỏ, khóe miệng Diệp Huyền nổi lên một nụ cười, rất nhanh, trong đầu hắn hiện lên từng cảnh tượng đã qua...

Đó là chuyện về một tiểu tử tuổi còn rất trẻ, hắn cõng muội muội đi ra ngoài dạo phố, khi đó, muội muội ghim hai bím tóc sau đầu, mặc một chiếc váy ngắn tán hoa.

Lúc này, hắn đã là thế tử Diệp gia, bởi vậy, sinh hoạt cũng không phải hết sức túng quẫn.

Diệp Huyền cõng Diệp Linh đi tới một tiệm mì, hai huynh muội ngồi xuống, Diệp Linh nhìn hắn, cả khuôn mặt là nụ cười xán lạn.

Rất nhanh, hai bát mì nóng hôi hổi đã được bưng lên, trong bát của hai huynh muội đều có một cái trứng chiên.

Diệp Linh bưng bát lên đã bắt đầu ăn, mà Diệp Huyền cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt hắn, cũng là tràn đầy nụ cười.

Rất thỏa mãn!

Rất hạnh phúc!

Bởi vì hắn có khả năng cho muội muội mặc đồ thật đẹp, ăn đồ thật ngon. Hơn nữa, Diệp gia cũng không có ai dám khi dễ muội muội!

Dưới trời chiều, Diệp Huyền đột nhiên kéo Diệp Linh rời khỏi tiệm mì, Diệp Linh chăm chú nắm chặt tay Diệp Huyền, hai huynh muội cứ như vậy, chậm rãi đi đến phía nơi xa.

Lúc đó, là thời điểm yếu đuối nhất, mê mang nhất, cũng là sợ hãi nhất cả đời hắn.

Bởi vì nhìn thấy muội muội nhỏ như vậy, hắn không biết tương lai nên làm thế nào...

Lúc đó, kỳ thật, người sợ nhất không phải Diệp Linh, mà là hắn!

Lúc đó, hắn cũng còn nhỏ, đối mặt với biến cố bất thình lình, hắn cũng mất bình tĩnh nhất thời, cũng không biết nên làm gì!

Làm một nam nhân, sự tình bi ai nhất, chính là không có năng lực bảo hộ người bên cạnh mình.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Không có việc gì!

Diệp Linh khẽ gật đầu nhỏ, sau đó tựa đầu vào trên bờ vai Diệp Huyền, mà nàng cũng không có phát hiện, phía sau lưng Diệp Huyền, đã có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.

Làm thế tử Diệp gia, vì tranh thủ lợi ích cho gia tộc, gần như mỗi ngày hắn đều phải đấu tranh quyết tử với những nhà khác.

Thụ thương, đó là chuyện thường ngày.

Thế nhưng, hắn rất thỏa mãn.

Bởi vì hắn có khả năng thông qua cố gắng của bản thân, cải biến vận mệnh của muội muội.

Đến bây giờ hắn cũng không quên, lúc nữ nhân kia mới rời đi, hắn và muội muội đã trải qua những tháng ngày gì.

Lúc đó, muội muội muốn ăn tô mì cũng không ăn nổi, đừng nói ăn tô mì, hai huynh muội đã nhiều lần kém chút chết đói!

- Làm sao vậy ca?

Diệp Linh vội vàng đến bên cạnh hắn, sau đó ôm hắn thật chặt, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, Diệp Linh vội hỏi:

- Vui vẻ sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Ca, sao ca lại không ăn a!

Một lát sau, Diệp Linh bưng lên bát mì uống sạch sẽ, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng:

Trên đường.

- Ca, về sau mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn mì sao?

- Có thể!

- Thật sao?

- Thật! Ca hứa với muội!

- Nha, vậy muộn còn phải ăn thêm trứng, một lần thêm một cái!

- Không có vấn đề!

- Hì hì, ca là tốt nhất! Đúng, ca, ca biết nguyện vọng lớn nhất của muội là gì không?

- Là gì?

- Hì hì, ngày sau muội muốn mở một tiệm mì, ngày ngày muội sẽ làm mì cho ca ăn...

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận