Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 439: Ta, Diệp Huyền!

Việt Kỳ cứ thế nhìn Diệp Huyền, thần sắc bình tĩnh, thế nhưng lại khiến Diệp Huyền cảm nhận một cỗ áp lực vô hình!

Kiếm tiên!

Đây là Kiếm tiên!

Diệp Huyền hơi trầm ngâm một chút:

- Kỳ thực, ta đã đạt tới Vạn Pháp cảnh chân chính.

Nói xong, hắn liền phóng khí tức Vạn Pháp cảnh.

Việt Kỳ đánh giá nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi đã đạt tới Vạn Pháp cảnh, vì sao lại phải giấu diếm khí tức?

- Không nói cũng được, cứ ở đây chớ rời đi, chờ chút nữa chấp pháp của tông môn sẽ tới tìm ngươi, ngươi đi nói với bọn hắn là được!

- Việt sư tôn, ta ẩn giấu cảnh giới là do có việc bất đắc dĩ, cũng không phải có ác ý với Thương Kiếm tông, với năng lực của ta, còn không thể tạo thành uy hiếp gì với Thương Kiếm tông a, ngài nói đúng không?

Diệp Huyền cười khổ không thôi, chuyện này không dễ lừa gạt qua cửa!

Lúc này, Diệp Huyền vội chạy tới trước mặt Việt Kỳ:

Việt Kỳ lắc đầu:

Diệp Huyền do dự một chút, nói:

Diệp Huyền cười khổ:

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền:

- Không đúng, lúc ngươi tới Thương Kiếm tông, vừa tới đã muốn thành đệ tử chân truyền, điều này chứng minh, ngươi tuyệt đối không khiêm tốn!

- Muốn khiêm tốn một chút!

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Việt Kỳ nhìn thẳng Diệp Huyền:

Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Vì sao bị đuổi giết?

- Có việc gì bất đắc dĩ?

- Bị người đuổi giết!

Diệp Huyền vội nói:

Việt Kỳ nói:

Diệp Huyền:

- Việt sư tôn, việc này rất quan trọng sao?

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền cười khổ:

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu như ngươi nói thật, với năng lực hiện tại của ngươi, đã sớm chết không dưới trăm lần!

Việt Kỳ đánh giá nhìn Diệp Huyền, lại nói:

- Đương nhiên!

- Chân Ngự Pháp cảnh, còn có cường giả bên trên nữa!

Việt Kỳ cau mày:

- Thế sao ngươi còn chưa chết?

- Nếu ngươi làm chuyện táng tận thiên lương, dẫn tới bị đuổi giết, vậy là do ngươi đáng chết. Còn nếu ngươi bị ức hiếp, gặp bất công mà bị đuổi giết, vậy thì không cần nói.

- Ai truy sát ngươi?

Việt Kỳ lại hỏi:

- Đương nhiên là cái sau!

- Có lẽ là do mệnh ta lớn.

Việt Kỳ lắc đầu:

- Thôi được rồi, mỗi người đều có bí mật của bản thân, nếu ngươi đã không làm chuyện thương thiên hại lý gì, vậy hiện ngươi là đệ tử Thương Kiếm tông ta, giờ cứ ở đây làm việc cho tốt.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Việt sư tôn…

Việt Kỳ dừng bước.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Việt Kỳ, do dự một chút, nói:

- Kỳ thực, tên thật của ta là Diệp Huyền.

Vô sỉ, cũng phải đúng người.

Đôi khi, người có thể rất vô sỉ, nhưng đôi khi, lại không thể vô sỉ.

Lương tâm!

Hắn hiểu tại sao hắn lại chủ động tiết lộ thân phận!

- Ta đã rất thẳng thắn!

Diệp Huyền ngẩn một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu cười nhẹ:

- Ta, Diệp Huyền!

Việt Kỳ nhíu mày:

- Ta biết ngươi là Diệp Huyền, có vấn đề gì sao?

Diệp Huyền khẽ nuốt nước bọt, nói:

- Việt sư tôn, ngươi chưa từng nghe qua tên ta sao?

Việt Kỳ càng nhíu mày:

- Ngươi rất nổi danh sao

Diệp Huyền: “…”

Việt Kỳ không để ý tới hắn, trực tiếp đi xa, chỉ một chốc đã biến mất khỏi trúc lâm.

Diệp Huyền ngây người, sau đó lại vội chạy tới trước mặt Việt Kỳ. Chỉ chỉ bản thân:

Nói xong, nàng tiếp tục đi.

- Được rồi!

Việt Kỳ khẽ gật đầu:

- Diệp Huyền?

Nói xong, bản thân hắn cũng hơi ngẩn ra, bởi hắn cũng không nghĩ tới.

Không nghĩ thêm, Diệp Huyền tiếp tục luyện tập Thuấn Không Nhất Kiếm.

Bởi vì có Không Gian đạo tắc, nên hắn càng luyện càng thấy thuận lợi, mà Thuấn Không Nhất Kiếm này cộng thêm Hỗn Độn chi khí của hắn, dùng cho ám sát, tuyệt đối sẽ tạo thành hiệu quả vô cùng kinh khủng.

Hiện tại, hắn có chút muốn ám sát mấy tên Ngự Pháp cảnh chân chính!

Bành trường!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không khỏi cười hắc hắc, bởi hắn cảm thân bản thân có chút hơi bành trướng! Có điều, hắn thích cảm giác này!

Là tự tin bành trướng!

Trời tối, Diệp Huyền về lại đại điện, đi vào trong:

- Việt sư tôn, ngài muốn ăn gì?

- Không ăn!

Việt Kỳ trả lời.

Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó đi lấy một cái bàn, sau đó bày đồ ăn lên trên, đều là đồ ăn mà hắn dùng nguyên liệu trong trúc lâm để làm

Thơm!

Rất thơm!

Ngay khi Diệp Huyền muốn động đũa, Việt Kỳ đột nhiên đi ra, nàng nhìn qua đồ ăn trên bàn, cuối cùng nhìn Diệp Huyền, như đang chờ đợi điều gì.

Diệp Huyền nào không hiểu? Vội đưa đũa tới trước mặt Việt Kỳ, cười nói:

- Việt sư tôn, mời nếm thử mấy món ăn!

Việt Kỳ gật nhẹ, nhận đũa, sau đó ngồi lên ghế, nhìn qua đồ ăn trên bàn, cuối cùng gắp một cây nấm thả vào miệng, một hồi sau mới trừng mắt nhìn, gật đầu:

- Không tệ!

Nói xong, lại gắp mấy đũa.

Thấy thế, Diệp Huyền thầm vui vẻ, tạo quan hệ với Việt Kỳ, nhất định có rất nhiều điểm tốt.

Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nhìn hắn:

- Ngươi cũng ăn đi!

Diệp Huyền cười hắc hắc, lấy thêm một đôi đũa rồi ăn.

Cứ như vậy, hai người ngươi một gắp, ta một gắp. Chỉ một chốc đã quét sạch đồ ăn trên bàn.

Rõ ràng, Việt Kỳ này đã lâu không được ăn đồ ăn ngon như vật!

Việt Kỳ để đũa xuống, đứng dậy, lại như nghĩ tới điều gì nên nhìn lại Diệp Huyền:

- Sau này, ngươi nấu cơm!

Nói xong, nàng quay người vào trong điện.

Diệp Huyền: “…”

Thu dọn một chút, Diệp Huyền lại tiếp tục công việc chỉnh lý các quyển trục kiếm pháp.

Mặc dù mới tới Thương Kiếm tông được mấy ngày, nhưng đối với Diệp Huyền hắn mà nói, hắn đã thu hoạch được rất nhiều!

Điều này cũng khiến hắn càng thêm hiểu rõ, tu luyện, không thể đóng cửa đẽo cày, nhất định phải không ngừng học tập, học sở trường của người khác, chỉ có như vậy, mới có thể tiến bộ.

Thời gian tiếp đó, ngoại trừ mỗi ngày không ngừng chỉnh lý các quyển trục, hắn còn phải làm thêm một việc, chính là nấu cơm!

Mỗi lần ăn, Việt Kỳ đều khen không dứt miệng!

Đối với điểm này, Diệp Huyền thu được một kết luận, muốn nắm được trái tim một nữ nhân, trước phải nắm được cái dạ dày của nàng!

Mà Diệp Huyền khổ cực một phen, cũng có thu hoạch không nhỏ, thỉnh thoảng lại được Việt Kỳ chỉ bảo, không thể không nói, câu câu của Việt Kỳ, đều nói trúng điểm mấu chốt.

Cứ như vậy, chừng nửa tháng sau, một lão giả đột nhiên tới Vân Kiếm phong.

Ngoài điện, lão giả hơi thi lễ:

- Việt sư thúc, phụng Tông chỉ chi mệnh, tới triệu hồi đệ tử chân truyền của sư thúc tới Thừa Kiếm đài.

Yên lặng một hồi, từ trong đại điện truyền ra một thanh âm:

- Biết!

Lão giả lần nữa thi lễ, sau đó quay người rời đi.

Trong điện, Việt Kỳ từ trong nội điện đi ra, nhìn qua Diệp Huyền đang chỉnh lý thư tịch:

- Đi Thừa Kiếm đài, hẳn là có nhiệm vụ cho ngươi.

Nói xong, nàng tiện tay vung lên, một thanh Chân kiếm thượng phẩm bay tới trước mặt Diệp Huyền:

- Cho ngươi mượn tạm!

Nói xong, nàng quay người trở lại nội điện.

Nhiệm vụ?

Diệp Huyền ngây người, còn phải làm nhiệm vụ?

Một hồi sau, hắn lại cảm thấy bình thường. Trong tông môn, bình thường đều sẽ có nhiệm vụ giao cho các đệ tử, mục đích đương nhiên là để rèn luyện, rèn luyện năng lực sinh tồn cùng chiến đấu.

Nếu một mực ở lỳ trong tông môn, không tiếp xúc với bên ngoài, sớm muộn cũng trở thành kẻ ngốc.

Một hồi sau, Diệp Huyền thu chuôi kiếm trước mắt, đi tới Thừa Kiếm đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận