Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3041: Chưa đến mức tối đa

Uỳnh!

Sức mạnh nhục thân to lớn khiến cả đất trời này rung chuyển!

Rất nhanh sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Diệp Huyền vang lên.

Phía bên ngoài, A Mệnh nhìn thanh sam nam tử: "Tiền bối, cứ để hắn bị đánh như vậy sao?"

Thanh sam nam tử gật đầu.

A Mệnh do dự một lát rồi nói: "Ta thấy hiện giờ hắn nên tìm hiểu thêm về Thời Gian Duy Độ..."

Thanh sam nam tử cười nói: "Điều hắn cần làm không phải tìm hiểu Thời Gian Duy Độ mà là làm sao để chém đứt Thời Gian Duy Độ."

A Mệnh gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Tiểu gia hỏa màu trắng cũng có mặt!

Nhị Nha vỗ Tiểu Bạch: "Trị thương cho hắn đi, ta tiếp tục đánh hắn!"

Trong tầng thứ chín, Diệp Huyền nằm trên mặt đất, khắp người hắn là máu, trông rất thảm!

Diệp Huyền: "..."

Đương nhiên, điều này không thể đạt được trong chốc lát. Có điều hắn ta dần đưa Diệp Huyền vào chính đạo!

Tử khí của tiểu gia hỏa này còn kinh khủng hơn cả Bất Tử Huyết Mạch của hắn!

Thanh sam nam tử muốn rèn giũa Diệp Huyền thành cường giả cấp bậc như hắn ta!

Tiểu Bạch huơ móng vuốt, một đường tử khí bao trùm lấy Diệp Huyền. Gần như chỉ trong chốc lát, vết thương trên người hắn đã khôi phục!

Hai canh giờ sau.

Không tu cảnh giới, chỉ tu kiếm!

Nhị Nha đột nhiên liếc nhìn Diệp Huyền: "Tiểu Huyền Tử, ngươi hơi yếu đó! Ta mới dùng ba phần sức mạnh thôi!"

Nhị Nha chớp mắt: "Ngươi muốn hối lộ ta đấy à?"

Nhị Nha ngồi tựa bên một tảng đá, nàng vắt hai chân, liếm kẹo hồ lô.

Diệp Huyền vội lắc đầu: "Không không! Ta chỉ thấy ngươi vất vả nên muốn ngươi nghỉ ngơi ấy mà!"

Trong lòng Diệp Huyền chấn động vô cùng!

Lúc này, Nhị Nha chuẩn bị ra tay tiếp. Diệp Huyền vội lấy một cây kẹo hồ lô ra: "Nhị Nha, ngươi đánh cũng mệt rồi! Hay là ngươi ăn thêm một cây kẹo hồ lô đi!"

Nhị Nha thấy tò mò: "Thời Gian Duy Độ?"

Tiểu Bạch ngoác miệng cười, nàng nhận lấy rồi bắt đầu ăn.

Trong lúc trò chuyện với Nhị Nha, hắn nhận ra Nhị Nha không hề biết Thời Gian Duy Độ. Nàng chỉ tu luyện nhục thân và sức mạnh nhục thân!

Diệp Huyền vội vàng lấy một cây kẹo hồ lô nữa ra, Nhị Nha cầm lấy luôn hai cây kẹo: "Vậy thì nghỉ ngơi một chút!"

Một lát sau, Diệp Huyền và Nhị Nha tiếp tục tập luyện.

Nhị Nha không đáp lời, có vẻ như nàng đang do dự.

Đánh với Nhị Nha, Diệp Huyền không có chút cơ hội nào cả!

Hắn nhận ra rằng nhục thân của Nhị Nha kinh khủng hơn Duy Độ nhục thân của hắn rất nhiều. Một kiếm của hắn chém lên đầu nàng mà chẳng để lại chút dấu vết nào cả! Không chỉ có vậy, ý chí chiến đấu của tiểu nha đầu này cũng cực kì kinh khủng!"

Thực ra là ăn đánh!

Nói đoạn, nàng đưa một cây kẹo hồ lô cho Tiểu Bạch.

Những cái khác thì nàng không quan tâm!

Nàng không có cảnh giới luôn!

Đương nhiên, nàng vẫn chưa đạt đến trình độ như cha hắn, song như vậy cũng đã rất kinh khủng rồi!

Thấy Nhị Nha không động thủ nữa, Diệp Huyền lập tức thở phào một hơi. Hắn ngồi bên cạnh Nhị Nha, sau đó bảo: "Nhị Nha, sức mạnh nhục thân của ngươi có thể hủy diệt Thời Gian Duy Độ không?"

Diệp Huyền: "..."

Nhị Nha lắc đầu: "Không biết! Rất lợi hại sao?"

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Ngươi không biết sao?"

Dù là nhục thân hay ý thức, hắn đều bị áp chế!

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua ba ngày.

Hôm ấy, thanh sam nam tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Nhị Nha, lúc này Diệp Huyền đang nằm bất động trên mặt đất.

Thanh sam nam tử cúi người nhìn hắn, cười hỏi: "Thấy thế nào?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không đánh lại được!"

Thanh sam nam tử gật đầu: "Không đánh được cũng thường thôi. Trừ việc không đánh lại được ra thì ngươi còn cảm nhận gì không?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Không còn!"

Thanh sam nam tử thấy hơi bất lực: "Ngươi không phát hiện ra vấn đề nào hả? Một người mạnh mẽ có thể đánh thắng mười kẻ biết võ đấy!"

Diệp Huyền nhìn hắn ta, thanh sam nam tử mỉm cười: "Nếu như sức mạnh đủ lớn thì có không gian thời gian nào mà không phá vỡ được! Đương nhiên, phải đủ mạnh, bằng không sẽ bị không gian và thời gian hạn chế. Thế nên điều ngươi cần làm là khiến sức mạnh mình thay đổi về chất!"

Thanh sam nam tử nói: "Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ đột phá cực hạn của mình! Cực hạn là gì? Ví dụ như Bạt Kiếm Thuật của ngươi..."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Luyện tập từ từ ư?"

Thanh sam nam tử cười nói: "Luyện tập!"

Nói đoạn, hắn nhìn thanh sam nam tử: "Phải làm sao thì ta mới có sức mạnh như vậy?"

Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu rồi!"

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Hiểu chưa?"

Thanh sam nam tử nhìn Nhị Nha: "Ta bảo ngươi đánh một quyền vào không khí ấy chứ ngươi đánh vào đầu hắn làm gì?"

Nhị Nha chép miệng: "Ngươi cũng đâu nói rõ."

Nói đoạn, nàng bèn quay người đánh một quyền.

Uỳnh!

Không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên nứt vỡ, sau đó lụi tàn!

Thực sự đã bị hủy diệt!

Đến cả Thời Gian Duy Độ cũng biến mất!

Một quyền này đã diệt trừ tất cả!

Không thể không nói, Diệp Huyền thấy kinh ngạc vô cùng, cũng thấy hơi sợ. Ban nãy Nhị Nha đánh hắn không có thật như vậy! Bằng không với một quyền như vừa rồi, Duy Độ nhục thân của hắn e là không còn nữa!

Kiếm của thanh sam nam tử!

Đúng lúc nắm đấm của Nhị Nha chỉ còn cách đầu Diệp Huyền khoàng mười mấy thước, một thanh kiếm đã chặn nắm đấm của nàng lại!

Sắc mặt Diệp Huyền tái mét. Mẹ kiếp, nếu bị nàng đánh trúng thì đầu hắn sẽ nở hoa mất?

Nhị Nha bèn đánh một quyền vào đầu Diệp Huyền!

Thanh sam nam tử quay đầu nhìn Nhị Nha: "Nhị Nha, đánh một quyền đi!"

Diệp Huyền thấy thắc mắc: "Thay đổi về chất?"

Nói đến đây, hắn ta lại lắc đầu thở dài: "Con trai à! Cha không muốn nói ngươi đâu nhưng kiếm kĩ vô địch của cha ngươi mà ngươi dùng cứ như cứt chó vậy! Đúng là quá mất mặt! Ta cũng ngại nói ra mình là người tạo ra Bạt Kiếm Thuật!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận