Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3677. Ta có một thanh Thanh Huyền Kiếm!



Chương 3677. Ta có một thanh Thanh Huyền Kiếm!




Không thể không nói, Diệp Huyền thấy hơi bất ngờ!
Chủ động tìm Thanh Nhi?
Đối phương yêu cầu như vậy ư?
Quá bất ngờ!
Cố trưởng lão lại nói: “Chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi, có được không?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
Cố trưởng lão cười ha ha: “Làm gì à? Sao nào, ngươi sợ chúng ta gây bất lợi cho người phía sau ngươi à? Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm vậy đâu, chỉ muốn nói chuyện với nàng ta mà thôi!”
Diệp Huyền không lên tiếng, nhưng vẻ mặt hắn có hơi căng thẳng. Mặc dù chỉ là thoáng qua, song vẫn bị mấy người Cố trưởng lão bắt được!
Hoảng loạn rồi!
Cố trưởng lão nhếch miệng: “Diệp Huyền, ngươi yên tâm, ta bảo đảm với ngươi một lần nữa, chúng ta sẽ không gây bất lợi cho người phía sau ngươi. Đương nhiên, tiền đề là các ngươi có thể phối hợp!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Linh Sơn.
Lúc này, Cố trưởng lão đột nhiên nói: “Trốn về Linh Sơn? Diệp Huyền, ngươi nghĩ mà xem, Linh Sơn sẽ vì ngươi mà đối đầu với Chấp Pháp Tông chúng ta hay sao? Hơn nữa ngươi trốn được bây giờ chứ đâu thể trốn được mãi mãi?”
Diệp Huyền nhìn Cố trưởng lão: “Ta giao thanh kiếm này ra là các ngươi tha cho ta thật à?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Đúng!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi thề đi!”
Cố trưởng lão nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta thề! Chỉ cần ngươi giao thanh kiếm này ra, Chấp Pháp Tông chúng ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa, nếu như vi phạm lời thề thì chúng ta sẽ thần hồn tan nát!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn thả lỏng. Hắn do dự một lát rồi xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm chầm chậm bay đến trước mặt Cố trưởng lão.
Ánh mắt Cố trưởng lão thoáng hiện vẻ hưng phấn, hắn ta túm lấy Thanh Huyền Kiếm, đoạn chầm chậm nhắm hai mắt lại. Dần dần, thời không xung quanh bèn rút đi!
Rất rõ ràng, Diệp Huyền đã cho hắn ta sử dụng thanh kiếm này!
Một lát sau, Cố trưởng lão hưng phấn nói: “Thần kiếm! Đúng là thần kiếm!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta có thể đi được hay chưa?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Đi? Đi đâu?”
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Cố trưởng lão: “Ngươi đã nói rồi mà, nếu như ta giao thanh kiếm này ra thì Chấp Pháp Tông các ngươi sẽ không nhắm vào ta nữa!”
Cố trưởng lão mỉm cười: “Ai bảo chúng ta muốn nhắm vào ngươi? Chúng ta cũng chỉ muốn mời ngươi về Chấp Pháp Tông làm khách thôi!”
Vẻ mặt Diệp Huyền bèn trở nên hung dữ: “Ngươi nói lời không giữ lời!”
Cố trưởng lão cười ha ha: “Diệp Huyền, ngươi đừng có làm ta buồn cười chết mất! Ban đầu ta còn tưởng ngươi là một nhân kiệt, nhưng không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy! Cốc Nhất chết oan uổng rồi!”
Diệp Huyền siết chặt hai tay, hắn như một con trâu đang phẫn nộ: “Người phía sau ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Cố trưởng lão nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, hắn ta khẽ mỉm cười: “Ngươi đang nói đến nữ tử kia hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Cố trưởng lão cười nói: “Nào, để ta xem xem nữ tử váy trắng phía sau ngươi là thần thánh phương nào!”
Nói đoạn, hắn ta bèn siết chặt Thanh Huyền Kiếm, bắt đầu cảm nhận!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Cố trưởng lão: “Nàng ấy sẽ giết ngươi đấy!”
Cố trưởng lão cười nói: “Giết ta? Đúng là nực cười, ngươi có biết ta thuộc cảnh giới gì không? Ta là Vô Niệm cảnh, ta…”
Vụt!
Lúc này, một đường kiếm quang bay vụt xuống!
Uỳnh!
Giọng nói của Cố trưởng lão im bặt.
Vẻ mặt Cố trưởng lão khựng lại.
Mấy lão giả phía sau hắn ta cũng kinh hãi, trông bọn họ như hóa đá.
Trên Linh Sơn, Huyền lão ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xôi. Tuy nhiên, hắn ta chẳng nhìn thấy gì cả! Dần dần, vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm trọng.
Diệp Huyền đi đến trước mặt Cố trưởng lão, hắn nghiêng đầu: “Ban nãy ngươi nói gì cơ? Vô Niệm cảnh? Đậu má, Vô Niệm cảnh yếu như vậy sao? Một đường kiếm cũng không đỡ được?”
Cố trưởng lão: “…”
Diệp Huyền chớp mắt: “Vô Niệm cảnh này của ngươi là hàng giả chăng?”
Hắn khẽ rút nạp giới trên ngón tay đối phương ra, đoạn bảo: “Cốc Nhất trưởng lão chết có oan không?”
Cố trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn ta đang định nói chuyện thì Diệp Huyền đột nhiên cầm Thanh Huyền Kiếm vung lên.
Vụt!
Linh hồn của Cố trưởng lão đã bị Thanh Huyền Kiếm hấp thụ.
Ở phía xa xa, mấy trưởng lão của Chấp Pháp Tông đang định chạy thì lúc này, Diệp Huyền sử dụng tâm niệm.
Vụt vụt!
Thanh Huyền Kiếm bay vụt đi, đầu của hai lão giả kia bèn lìa khỏi cổ.
Nhanh gọn!
Diệp Huyền thu lại nạp giới của hai lão giả, sau đó quay người đi lên Linh Sơn.
Huyền lão nhìn Diệp Huyền: “Ngươi lại mạnh hơn nữa rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cho ta mười năm, ta lại vô địch!”
Huyền lão: “…”
Diệp Huyền bước đến một gian nhà tranh, sau đó hắn liếc nhìn hai nạp giới trong tay. Bên trong nạp giới có ba tòa Thần mạch.
Trong khoảng thời gian này, hắn được biết tiền tệ chủ yếu ở Đạo Lâm Giới là thần cực tinh, bởi nó cực kì có tác dụng với cường giả Vô Tâm cảnh và trên Vô Tâm cảnh. Còn Thánh mạch thì không có tác dụng với Vô Tâm cảnh lắm. Đây cũng là lí do tại sao người ở Đạo Lâm Giới lại không đoạt tài nguyên ở hạ giới!
Trong nạp giới còn có gần mười vạn viên thần cực tinh!
Diệp Huyền cất nạp giới đi, sau đó quay người đi ra ngoài. Hắn nhìn xuống dưới núi, ở đó không còn người của Chấp Pháp Tông nữa!
Lúc này, Huyền lão ở một bên đột nhiên nói: “Định đi à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Hết chương 3677.



Bạn cần đăng nhập để bình luận