Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1802: Ngươi hối hận sao?

Ác Ma Nhạn gật đầu: “Đây là địa bàn của chúng ta, bản thân địa bàn này cũng nhỏ, sẽ không chịu nổi sự phá hoại của các ngươi, cho nên các ngươi đi ra ngoài đánh đi!”

Thiên Long lão giả nhìn Ác Ma Nhạn, hắn ta không cảm nhận được khí tức của nữ tử trước mắt này, hiển nhiên không phải người bình thường!

Trầm mặc một lát, Thiên Long lão giả nhìn Diệp Huyền: “Đi, ra ngoài đánh!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không ra ngoài!”

Thiên Long lão giả nhìn Ác Ma Nhạn, Ác Ma Nhạn thì nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi cũng không thể hại Ác Ma tộc ta như vậy!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tỷ, không phải Ác Ma tộc tỷ sợ Thiên Long tộc hắn ta chứ?”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Đừng dùng phương pháp kích tướng này với tỷ tỷ, vô dụng!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Một kích trọng thương!

Ác Ma Nhạn nhìn Thiên Long lão giả: “Ta đã nói với ngươi nơi này rất nhỏ, không chịu nổi sự tàn phá, ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?”

Ầm ầm!

Diệp Huyền nhìn Ác Ma Nhạn, trong lòng hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Thực lực của nữ nhân này mạnh như vậy sao?

Thiên Long lão giả giận tím mặt, một luồng khí tức cường đại đột nhiên từ trong cơ thể hắn ta tràn ra, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, hắn nhìn Ác Ma Nhạn, Ác Ma Nhạn mặc dù đang cười nhưng nụ cười này lại hơi lạnh.

Nói xong, nàng nhếch miệng cười: “Ta nói với ngươi, nơi này rất nhỏ, không chịu nổi sự tàn phá để ngươi không cần đánh nhau ở đây, ngươi không nghe, ngươi không nghe chính là không nể mặt Ác Ma Nhạn ta. Nếu ngươi cũng không nể mặt ta, ta cần gì phải nể mặt ngươi!”

Lúc này, Thiên Long lão giả đột nhiên giận dữ nói: “Nhân loại!”

Thiên Long lão giả nhìn chằm chằm Ác Ma Nhạn: “Các hạ, đây là chuyện giữa Thiên Long tộc ta và hắn!”

Khi khí tức cường đại này tới trước mặt Diệp Huyền, một luồng sức mạnh thần bí chợt lóe lên từ trong sân.

Diệp Huyền nhìn Thiên Long lão giả, lạnh nhạt nói: “Ngươi lại đây đánh ta đi!”

Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều sửng sốt, Thiên Long lão giả cũng sững sờ tại chỗ!

Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng nói: “Ta không ra tay, ta rất nể mặt ngươi!”

Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng thì Thiên Long lão giả đằng xa đã bạo lui ra ngoài ngàn trượng, hắn ta vừa dừng lại, máu toàn thân đã bắn tung tóe!

Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyền: “Ngươi là kẻ xấu xa nhất!”

Ác Ma Nhạn chớp mắt: “Ta biết đây là chuyện giữa các ngươi và hắn, ta có nói muốn nhúng tay vào sao? Ta có nói muốn giúp hắn không? Ta không nói vậy!”

Vẻ mặt của Thiên Long lão giả trở nên hơi khó coi, hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Huyền đằng xa với vẻ oán độc, vừa rồi nhân loại trước mắt đang cố ý chọc giận hắn ra tay!

Ác Ma Nhạn gật đầu: “Được! Trong vòng ba ngày ngươi có thể ở lại nơi này, ai ra tay, ta sẽ xử kẻ đó!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Khi nào rời đi?”

Sắc mặt Thiên Long lão giả âm trầm đến cực điểm!

Ác Ma Nhạn đi tới trước mặt hắn, nàng cười nói: “Ác Ma nhất tộc ta hiện tại chỉ muốn hòa bình, không muốn dính vào thị phi, cũng không muốn đối địch với bất kỳ thế lực nào, chúng ta muốn sống thật tốt, tiểu đệ đệ, ngươi hiểu ý của ta không?”

Ác Ma Nhạn nhìn Thiên Long lão giả, cười nói: “Ngươi thì sao, ngươi cần gì phải vì một con rồng đã chết mà dây dưa không ngừng với hắn!”

Diệp Huyền: “...”

Thiên Long lão giả nhíu mày: “Các hạ có ý gì?”

Ác Ma Nhạn lắc đầu: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ để hắn sỉ nhục một chút!”

Thiên Long lão giả nhe răng nói: “Hắn đang sỉ nhục Thiên Long tộc ta!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”

Lại thêm ba ngày nữa!

Xa xa, Diệp Huyền dẫn A Mục rời đi.

Sau khi Diệp Huyền cùng A Mục rời đi, Thiên Long lão giả nhìn Ác Ma Nhạn: “Các hạ, người nọ rõ ràng vô lại, vì sao các hạ phải nể mặt hắn? Hay là nói, các hạ đang kiêng kỵ cái gì!”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: “Ba ngày!”

Ba ngày!

Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn Thiên Long lão giả: “Nhớ kỹ, chỗ này rất nhỏ, không chịu nổi sự tàn phá của các ngươi!”

Diệp Huyền chân thành nói: “Đa tạ!”

Ác Ma Nhạn chớp mắt: “Ta không có ý gì! Khà khà!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Lúc này, Thiên Long lão giả đột nhiên nói: “Các hạ, rốt cuộc thì hắn là ai!”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn ta, cười nói: “Nói thật, ngươi đừng tìm hắn gây phiền toái nữa! Dù sao nếu là ta, ta sẽ không đi trêu chọc hắn!”

Nói xong, nàng xoay người biến mất.

Thiên Long lão giả nhíu mày.

Một lát sau, hắn ta nhe răng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, làm nhục người Thiên Long tộc ta nhất định phải chết!”

Nói xong, hắn ta biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền dẫn A Mục đi tới một dãy núi, A Mục đột nhiên nói: “Nữ nhân vừa rồi cũng rất mạnh!”

Diệp Huyền nhìn A Mục: “Vu tộc có cường giả như vậy không?”

A Mục gật đầu: “Có!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Nhiều không?”

A Mục lắc đầu: “Không nhiều lắm!”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Rốt cuộc khi nào bọn họ mới tỉnh?”

A Mục lại lắc đầu: “Không biết! Có điều cũng nhanh thôi!”

Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

A Mục nhìn hắn, Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói: “Thiên Long tộc có phải cũng sẽ có nhiều Thiên Long tỉnh lại hay không?”

A Mục gật đầu: “Điều ta lo lắng không phải là Thiên Long tộc, mà chính là Thích Già tộc.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Thích Già tộc?”

A Mục hơi gật đầu: “Bọn họ là chủ tử của Thiên Long tộc, thực lực càng mạnh hơn, nếu bọn họ tỉnh lại thì ngươi sẽ gặp phiền toái lớn!”

Miệng Diệp Huyền khẽ giật.

A Mục đột nhiên cười nói: “Ngươi hối hận vì đã hầm Thiên Long sao?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không hối hận!”

A Mục mỉm cười, không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận