Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn
Chuong 100: Chuong bo sung
Nhưng dù thế nào di chăng nữa, Chu Cẩn đã đến, làm cho khiến mâu thuẫn trước đó giữa Chương Dạng và Qúy Hành Tung tìm thấy sự cân bằng kỳ lạ.
"A đúng rồi, vừa rồi chân bị thương, cô đi làm như thế nào?" Chu Cẩm hỏi.
Qúy Hành Tung còn không có trả lời, Chương Dạng đã mở miệng: "Ngồi xe bus đi, tôi thấy bên ngoài đại viện có trạm đón xe bus, còn có thể đi thẳng tới lối vào của tòa soạn báo bằng xe buýt."
"Buổi sáng xe buýt hơi chút chen chúc nhau, chân cô như vậy có đi được không? Tôi nghĩ tốt nhất là tìm một chỗ gần đơn vị của cô!" Chu Cẩm thuận miệng nói.
Nhưng khi những lời này rơi vào tai Chương Dạng và Qúy Hành Tung, thì trong lòng hai người dường như không hẹn mà cùng hiện lên ý tưởng giống nhau.
Khoảng cách giữa tòa soạn báo và phòng ở rất gần, cũng không phải là không có, hơn nữa vừa lúc có thể trực tiếp xách túi dọn vào ở, lúc chạng vạng tối hôm qua, Qúy Hành Tung còn mang theo Chương Dạng đi xem qua. Chu Cẩn chỉ là phụng lệnh của mẫu thân đi đưa canh móng giò cho Chương Dạng, hiện tại hộp cơm đã đưa tới, cho nên không bao lâu thì cô ta liền rời đi.
Trong nhà tức khắc chỉ còn lại có Chương Dạng cùng quý hành tung.
Trước đây Qúy Hành Tung có căn tứ hợp biện trong sân trên đường Phong Lộ, nhưng không ai biết về nó.
Sau khi Chu Cẩn thản nhiên nói như vậy, Qúy Hành Tung nhìn Chương Dạng và đề nghị: "Nếu không thì, hãy chuyển đến sớm hơn một chút." Anh đã nhượng bộ, mặc dù anh không hiểu tại sao Chương Dạng lại không muốn anh xin nghỉ phép để đưa đón cô đi làm và tan tầm, nhưng anh tôn trọng ý tưởng của Chương Dạng.
Chương Dạng cũng rất do dự, không ai trong nhà có tinh lực và thời gian để đưa đón cô đi làm mỗi ngày, chưa kể bản thân cô cũng cảm thấy rất phiền phức.
"Ừm”" Hiện tại xem ra, chỉ có việc cô đến tứ hợp viện ở là tiện lợi nhất.
Khi Qúy Hành Tung nhìn Chương Dạng gật đầu đồng ý, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại anh cũng đã biết, con hồ ly nhỏ trước mặt anh không chỉ thích làm đẹp mà còn rất bướng bỉnh.
Đúng lúc này Chương Năm cũng vội vàng trở về, anh đang ở trong quân đội thì nghe nói Chương Dạng bị thương trong bệnh viện, anh còn chưa kịp tức giận việc người khác biết tin tức này và người thông báo chính là Qúy Hành Tung mà không phải chính mình thì đã vọt trở về.
Chương 21
Khi đẩy cửa ra Chương Năm khó có được một lần làm lơ Quý Hành Tung, đầu tiên là đi tới trước mặt Chương Dạng, ánh mắt mang theo sự khẩn trương vô cùng: "Bị thương chỗ nào vậy?"
Chương Dạng lôi kéo tay anh ý bảo anh ngồi xuống,'Không có việc gì, chỉ bị treo chân một chút mà thôi. '
Chương Năm không có bởi vì những lời cô nói này mà giãn mày, lúc trước anh đã từng chúng kiến sự "ram rộ" khi Chương Dạng bị treo chân rồi, nói nữa, người chị gái song sinh này của anh kiều khí yếu ớt như thế nào lại không phải là anh không biết.
"Có phải là vẫn còn đau hay không?" Chương Năm hỏi. Tuy nói có khả năng Quý Hành Tung đã biết cô rất sợ đau nhưng Chương Dạng căng chặt gương mặt nhỏ giả vờ như chẳng làm sao cả;Vẫn ổn, đừng có lo lắng quá."
Chương Năm không mấy tin tưởng, nhưng rõ ràng hiện giờ Chương Dạng không muốn nhiều lời lắm nên anh đành phải thôi, sau đó quay sang hỏi một vấn đề khác: "Sao lại bị thương? Em nghe người ta nói chị bị người khác đẩy ngã?"
Nghe nhầm đồn bậy chính là như vậy đó.
Chương Dạng nói đơn giản hai câu.
Nhưng lời cô còn chưa kịp nói xong hết thì sắc mặt Chương Năm đã vô cùng khó coi.
Từ trước tới nay anh lười phải giao tiếp với người cả nhà dì, nhiều lắm thì khi nhà họ tới Bắc Kinh anh sẽ đưa đón vài lượt. Vốn dĩ chỉ là thân thích không thân thuộc cũng chẳng có liên quan gì tới nhau, nhưng hiện giờ sau khi nhìn thấy dáng vẻ Chương Dạng bị thương thì một trận lửa giận xông từ trong ngực anh ra, có dập như thế nào cũng không dập được.
"Bà ta đâu rồi?" Sắc mặt Chương Năm trầm như muốn tích ra nước.
Chương Dạng lắc lắc đầu, cô cũng không biết. Khi đó cô đã đau tới trắng mặt thì lấy đâu ra thời gian đi quản nhiều như vậy chứ?
Chương Năm nhíu chặt mày lại: "Em đi tìm bà ta."
"Được rồi, đừng có lăn lộn nữa, em có biết bà ta ở đâu không mà em đòi đi tìm?" Chương Dạng bình tĩnh nói.
"Vậy cũng không thể cứ bỏ qua đơn giản như vậy được."
Chương Dạng vừa mới chuẩn bị nói tiếp thì đột nhiên lỗ tai ngứa ngứa, ý thức được lời này không phải do đứa em trai tiện nghi của cô nói ra.
Thế mà là Quý Hành Tung.
Sợ là nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mà Chương Năm không muốn cãi cọ với Quý Hành Tung, anh gật gật đầu phụ họa: "Không sai, không thể cứ cho qua như vậy được. Coi thường nhà họ Chương chúng ta không có ai à? Còn đi tới tận đơn vị của chị để động tay động chân!?"
Lúc này Chương Năm cũng lười không thèm quản trong nhà mình có người ngoài hay không, cái miệng kia cứ như cái súng máy ấy, can nhan liên tục không ngừng nghỉ.
"Hôm nay bà ta tới tìm chị có phải đòi muốn về nhà chúng ta ở hay không vậy? Khi em trở va nghe anh Luu gac cua noi sang nay ba ta còn tìm tới khu này, phỏng chừng là muốn tìm ba mình nhưng mà từ sáu giờ sáng ba đã lái xe đi rồi. Chương Năm nói sau đó gồng cơ bắp cánh tay lên: "Ít nhất phải tìm được người, nhất định phải bắt bà ta tới xin lỗi chị."
Chương Dạng không hé răng, cô còn đang cân nhắc cái khác.
Chương Năm vẫn còn đang cân nhắc xem phải tìm Tạ Du Diễm như thế nào, thành phố Bắc Kinh lớn như vậy muốn trực tiếp đi tìm một người là chuyện không quá dễ dàng.
"Muốn tìm người cũng không phải là không được.' Quý Hành Tung đứng ở một bên lên tiếng nói, chẳng qua là có chút phiền phức nhưng nếu như giao chuyện này cho Lục Anh Viễn giúp thì khẳng định cậu ta sẽ có biện pháp.
Chỉ cần đêm nay Chương Dạng muốn nghe được tiếng xin lỗi của Tạ Du Diễm thì anh sẽ lập tức đi tìm Lục Anh Viễn ngay.
Chương Dạng ngẩng đầu nhìn về phía Quý Hành Tung sau đó cô cười cười 'Không cần phiền toái như vậy đâu, khẳng định là bà ta sẽ chủ động tới để tìm chúng ta."
Nếu như bà dì cả này của cô đã bán hết sạch nhà ở và nhà xưởng quê quán rồi xách bao lớn bao nhỏ đi tới Bắc Kinh, như vậy xem ra là đã hạ quyết tâm tới đây để nhờ cậy nhà bọn họ rồi. Kết quả hiện giờ dì cả cô còn chưa có mở miệng cầu ba cô tìm việc cho, người như vậy sao có thể bởi vì đánh đổ chính mình mà từ bỏ chỗ tốt tiềm tàng đi chứ?
"Chương Năm, trước hết em cứ lấy hết giấy nợ lần trước đã nói tới đây." Chương Dạng nói.
Mấy năm trước Tạ Du Diễm nói muốn xây dựng lại xưởng cho nên mượn chút tiền.
Hai vạn khối đặt ở trong nước đã tính là con số không ít, hiện giờ một cán bộ cấp chủ nhiệm lương tháng cũng mới chỉ hơn một trăm thôi.
Rất nhanh sau đó Chương Năm đã tìm được giấy nợ, cầm xuống dưới nhà.
Chương Năm vừa mới ngồi xuống thì khóa cửa chính đã bắt đầu chuyển động, ngay sau đó, Tạ Du Diễm đi theo phía sau Chương sư trưởng liền xuất hiện ở trước mặt hai chị em nhà hộ Chương.
Chương Dạng nhìn vê hướng Quý Hành Tung rồi nhướng mày, như vậy như thể đang nói, nhìn xem em nói không sai đúng không?
Khuôn mặt vốn nghiêm túc trầm lãnh của Quý Hành Tung bởi vì thấy được biểu tình của Chương Dạng mà không khỏi hòa hoãn hơn chút ít. Anh còn có tâm tư ở lại chỗ này xem diễn, thoạt nhìn như thể là vì thấy cô trẹo chân mà cảm thấy khó chịu.
Chương Năm không nhịn xuống được, khi anh quay đầu nhìn thấy người ngoài cửa là Tạ Du Diễm, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
Khó có lần Chương Năm xé bỏ lớp mặt nạ lễ phép với trưởng bối, không chút khách khí nào mà nhắm thẳng về phía Tạ Du Diễm mà làm khó dễ: "Dì cả, dì còn không biết xấu hổ đi tới nhà của chúng tôi ư?"
"Chương Năm." Chương sư trưởng nặng nề kêu một tiếng.
"Ôi trời ạ, em rể, chú thấy tôi nói có đúng không, tính tình thằng Năm nó không tốt, nếu như không phải là thân phận trưởng bối ở đây thì thật sự tôi không dám bước chân vào cửa nhà chú đâu. Hiện giờ nhà các chú ở không phải là người bình thường có thể ở được. Hôm nay tôi tới đây, thật sự là muốn tới để nói câu xin lỗi với Chương Dạng. Dì cả cũng không phải là cố ý muốn lôi kéo cháu đâu, cháu không đứng vững dì cũng không biết gì hết nha. Cháu xem cháu mới ngã có một cái mà người nhà các người đã xem tôi như thể là kẻ địch mà đối đãi rồi. Thật ra ấy, người trẻ tuổi ngã một cái thì có thể bị làm sao được chứ, thời chúng ta còn trẻ không phải đều là giống nhau hết hay sao? Cháu xem cái thân thể của cháu thế này cũng không được chút nào hết, yếu ớt quá nhỉ, mới ngã có một chút đã phải đi tới bệnh viện khám, về sau cháu cứ như vậy không dễ tìm được nhà chồng đâu, những gia đình muốn tìm con dâu đều không thích mấy cô gái vừa yếu ớt lại nhu nhược như cháu đâu." Tạ Du Diễm lên tiếng nói liên tục không ngừng, nghe thì như thể là xin lỗi, nhưng mỗi một câu bà ta nói ra đều phủi sạch chuyện này không liên quan gì tới bà ta. Chỉ nói Chương Dạng không đứng vững, còn ngấm ngầm ám chỉ là Chương Dạng muốn ăn vạ.
Khi gặp phải chuyện của Chương Dạng thì Chương Năm chính là một nòng pháo ống, làm sao nghe lọt tai được những lời này chứ?
Nhưng mà cái đầu pháo này của anh còn chưa kịp phóng ra ngoài cũng đã bị Chương Dạng kéo lại ngăn cản.
Chương Dạng nhìn về phía anh lắc lắc đầu ý bảo anh đừng có gấp gáp quá.
Chương năm muốn nói, cứ như vậy sao có thể không gấp gáp được? Không nghĩ tới giọng nói của Chương sư trưởng đã vang lên trước. "Lời này của chị âm dương quái khí quá, muốn nói cái gì cứ nói thẳng ra, lời này của chị vợ là nói con gái tôi không muốn cho chị vào cửa à?" Chương sư trưởng sao có thể nghe người ta nói Chương Dạng một nửa câu không tốt chứ? Nói Chương Năm thì được hết, dù sao thì cũng là thằng nhóc da dày thịt béo nhưng không được nói như vậy với con gái ông. Con gái ông nghe lời hiểu chuyện tới như vậy nào có tới lượt người khác nói ra nói vào?"Nếu như con bé thật sự không cho chị vào cửa vậy chị phải tìm xem vấn để của chính mình ở đâu, đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu con gái tôi như thế."
Bình thường ở nhà Chương sư trưởng không có đen mặt nhưng khi ở bộ đội, ai không biết ông rất uy nghiêm? So sánh với khi huấn luyện binh bây giờ đã xem như ôn hòa nhiều rồi.
Lời này vừa ra Tạ Du Diễm lập tức bùng lửa giận.
Tạ Du Diễm canh thời gian tan tầm đứng ở trước cửa khu tập thể chờ Chương sư trưởng chẳng phải là do bà ta biết những năm gần đây người chồng trước của em gái này có bao nhiêu quan tâm tới nhà họ Tạ hay sao, những yêu cầu mà bà ta đưa ra chưa từng bị Chương sư trưởng từ chối. Cho nên hôm nay ba ta vừa lơ đãng đã khiến cho Chương Dạng phải vào bệnh viện khám, tới nhà họ Chương cũng không có trực tiếp vào cửa mà là chờ ở ngoài cổng lớn.
Nếu không phải bà ta còn muốn dựa vào nhờ Chương Chấn Uy tìm được một công việc ổn định thì làm gì có chuyện tự mình tìm tới cửa xin lỗi một tiểu bối?
Chuyện xin lỗi là chuyện nhỏ nhưng mà nhờ Chương Chấn Uy tìm công việc cho lại là chuyện lớn.
Mà lúc này Chương Năm quay đầu nhìn về phía Chương Dạng đang ngồi ở trên ghế sô pha dơ ngón tay cái lên, người khiến anh phục không nhiều lắm mà Chương Dạng tuyệt đối là một trong số đó.
Chương Dạng nâng nâng cái cằm nhỏ của mình lên sau đó cô lại chỉ vào lọ thuốc thoa ngoài da trên bàn trà, nhìn vê phía anh chớp chớp mắt.
Chút ăn ý này giữa cặp song sinh vẫn phải có, Chương Năm thừa dịp mọi người không có ai nói chuyện, dùng tiếng nói không cao không thấp bảo: "Chị, chị muốn đổi thuốc ạ? Em xem xem."
Chương Dạng trực tiếp nhấc chân lên đặt ở trên người Chương Năm, như vậy không khác gì nữ vương cả.
"Đau không?" Chương Năm hỏi, đây không phải là anh diễn trò.
Chương Dạng xuýt xoa một tiếng'Em cảm thấy sao?"
Đương nhiên là phải đau rồi.
Chương sư trưởng vừa nghe tới đó nơi nào còn để ý tới Tạ Du Diễm nữa, ông đi ba bước cũng thành hai bước tới, vừa lúc thấy Chương Năm vạch mắt cá chân của cô ra.
Làn da Chương Dạng rất trắng, từ trước ngã một cái hay va chạm một chút trên người cô luôn sẽ xuất hiện mấy vết bam tím rất rõ ràng, nhìn rất đáng sợ. Mà bị treo chân như là hôm nay khiến cho mắt cá chân vốn dĩ mảnh khảnh sưng to lên, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Lần trước Chương Dạng thương Chương sư trưởng không có cơ hội thấy được. Hiện giờ Chương Dạng thành bộ dáng như vậy, Chương sư trưởng nhìn chỉ cảm thấy đau lòng kinh khủng.
Hơn nữa đầu sỏ gây tội khiến cho Chương Dạng bị thương vẫn còn đang ở trong nhà bọn họ, Chương sư trưởng đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt ông khó coi tới đáng sợ, trực tiếp khiến Tạ Du Diễm vốn còn đang ôm tâm tư may mắn hoảng sợ.
"Con bé đều đã thành như vậy mà chị tới bệnh viện cũng không ở lại xem nhiều chút đã rời đi ngay? Có người làm dì cả như chị sao? Hôm nay chị đi tìm Hạ Hạ làm cái gì?" Mắt Chương sư trưởng sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Tạ Du Diễm rồi dùng ngữ khí vô cùng hung dữ hỏi.
Khi tính tình ông không được tốt thì khí áp quanh thân rất thấp, nhìn vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Tạ Du Diễm cũng thay đổi, từ khi em gái bà ta kết hôn cùng với Chương Chấn Uy tới nay, chẳng sợ đã ly hôn rồi thì người em rể này cũng vẫn ăn nói với người nhà họ Tạ bọn họ vô cùng tử tế, chưa bao giờ có sắc mặt giận giữ như bây giờ.
"Tôi, tôi không có cố ý mà" Tạ Du Diễm mở miệng giải thích, bà ta nói chuyện có chút lắp bắp: "Trước kia tôi và lão Ngụy tới Bắc Kinh không phải là đều ở tại nhà các người sao? Hiện giờ Chương Dạng bảo chúng tôi đi ra ngoài ở khách sạn, này không cần tiêu tiền chắc? Dau là người một nhà mà nói cái gì là hai nhà chứ?”
"Dì cả, lời này của dì nói có chút không quan tâm đạo lý." Chương Dạng bất thình lình mở miệng: "Căn nhà này là ba tôi xin cấp trên, mang ho Chuong. Metoilaba Ta Du Thanh da ly hôn với ba tôi sớm từ 800 năm trước rồi ấy, hiện giờ còn chẳng phải là người một nhà với mẹ tôi vậy làm sao mà sau khi ba mẹ tôi ly hôn rồi mà bà còn có thể cố ý dính líu nói bà và ba tôi là người một nhà chứ?”
Lời này cũng đủ trắng ra rồi, trong phòng khách lâm vào một mảng tĩnh mịch.
Chương Dạng chưa cho người dì cả không có chút phúc hậu nào của mình này có cơ hội biện giải, đầu ngón tay xanh nhạt của cô kẹp tờ giấy nợ mà vừa rồi Chương năm mới mang xuống: "Lời nói đã nói tới mức này rồi, dì cả ạ, không bằng dì trả số tiền này trước đi? Rốt cuộc dì mượn của ba tôi thì cũng không xem như là người một nhà nữa."
Cô còn ước gì đêm nay dùng một lần giải quyết hết vấn đề luôn, ngày sau cả đời không qua lại với nhau nữa.
Lúc trước khi Chương Năm đưa giấy nợ cho Chương Dạng, Chương Dạng xem rõ bên trên điều khoản và ngày tháng thì trong lòng vô cùng không thoải mái.
Số tiên này mượn từ hai năm trước, lúc đó Tạ Du Diễm muốn mở rộng xưởng nhưng không xoay vòng tài chính được cuối cùng lại tìm được Chương sư trưởng. Chương sư trưởng cũng phúc hậu, không nói hai lời đã cho người ta mượn tiền.
Quay vòng tài chính nhiều lắm cũng chỉ mất thời gian nửa năm thôi nhưng Chương sư trưởng nói là chuyện làm ăn buôn bán rủi ro cao, dù sao nhà mình cũng không tính là thiếu tiền nên số tiền này chỉ cần trả hết trong vòng hai năm là được.
Nào biết mấy năm nay cũng không thấy Tạ Du Diễm trả cho nhà mình một đồng tiền nào cả.
Chương Dạng cũng không muốn dùng ác ý để phỏng đoán người khác, nhưng người dì cả này của cô lúc trước vì muốn ông ngoại bà ngoại giao lại nhà máy cho bà ta mà trong tối ngoài sáng khiến mẹ cô gánh không ít tiếng xấu, nói mẹ cô cố ý lấy chồng xa tận Bắc Kinh chính là vì không muốn nuôi dưỡng cha mẹ già, chỉ có người con gái lớn ở lại Vô Tích là bà ta mới là người đáng tin nhất. Kết quả khi cô ở nước ngoài có một lần tan học trở về nghe thấy Tạ Du Thanh đang gọi điện thoại ở trong phòng.
Sau này Chương Dạng mới biết được rằng khi đó ông bà ngoại đã qua đời, dì cả không nói bất cứ cái gì cho mẹ cô biết hết, sau khi xử lý xong hết tài sản rồi thì mới gọi điện thoại tới đây hỏi Tạ Du Thanh để đòi tiền.
Số tiền này đương nhiên là đã gửi qua rồi.
Dưới nhận thức của Chương Dạng, người chị gái của mẹ cô này nếu có thể bán tình thân của mình đi để đổi lấy tiền thì nhất định bà ta sẽ chủ động đem đi bán.
Chương Dạng không theo kịch bản ra ngoài, lời nói kinh người, Tạ Du Diễm tuy cũng được coi là người từng trải qua sóng gió cũng phải ngây ngẩn cả người.
"Trả tiền?"
Chương Dạng vô cảm nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ là dì cả quên mất sao?"
Tạ Du Diễm thật đúng là thiếu chút nữa đã quên mất, hoặc là nói, bà ta thật sự không có tính toán trả lại. Hiện giờ Chương Dạng trực tiếp nói thẳng ra như vậy nên sắc mặt cũng không quá đẹp.
"Khả năng, tạm thời còn phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa."
Chương Dạng cũng không giao động, Không phải là dì đã bán nhà máy đi rồi sao? Một cái nhà máy lớn như vậy hẳn là bán đi cũng phải có hai vạn nhỉ?"
Tạ Du Diễm: "Số tiền kia đều đã đem đi gửi định kì 5 năm ở ngân hàng rồi, giờ lấy ra như thế nào được?"
Chương Dạng nghe thấy lời này xong thì thiếu chút nữa tức tới bật cười.
Hóa ra đây là cầm tiền nhà bọn họ gửi vào ngân hàng tích cóp lấy lợi tức? Cái tiếng vang của bàn tính này sợ là có sống trên mặt trăng cũng phải nghe thấy được.
Vốn dĩ Chương Năm không hay chú ý tới những việc này trong nhà mình hiện tại khi nghe thấy dì cả mình nói ra những lời này anh cũng cảm thấy cực kì hoang đường.
Thật ra mới tháng trước thôi, Chương Năm có bắt gặp Chương sư trưởng gọi điện cho bà dì cả này một lần. Chương sư trưởng từng thúc giục bà ta trả tiền rồi, bởi vì ngày đó Chương Dạng gọi điện thoại về nhà nói là sắp tới cô sẽ về nước. Lúc đó trong lòng Chương sư trưởng còn phải suy xét chuyện hôn sự với nhà họ Quý nữa, nghĩ nếu như con gái mình trở vê mà nguyên ý kết hôn với con trai nhà họ Quý thì cho cô nhiều thêm chút của hồi môn.
Rất hiển nhiên, cho dù là Chương sư trưởng có mở miệng ra đòi cũng không phải là có thể đòi vê được.
"Bà gửi định kì là do không nghĩ tới chuyện phải trả tiền ư?" Chương Dạng hỏi. Tạ Du Diễm trầm mặc, bà ta thật đúng là không có nghĩ tới chuyện này.
Ước chừng Chương sư trưởng cũng cảm thấy thật sự cạn lời, ông trầm mặt xuống: "Chị, chị làm như vậy là không đúng rồi."
Chương Dạng thì không có khách khí như vậy, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn gương mặt người dì không có quá nhiều điểm tương tự với mẹ mình kia ở dưới ánh đèn/'Hai vạn đó hiện giờ cũng coi như là một số tiền khổng lồ. Dì cả, dì bán nhà máy đi, lại bán đi cả căn nhà cũ, nếu như tháng này mà dì còn không có trả tiền nợ thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa án mà thôi."
Nhưng năm gần đây chuyện kéo thân thích lên tòa án quả thực chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tạ Du Diễm bị lời nói này của Chương Dạng làm cho khiếp sợ,'Cô điên rồi sao? Con bé này tại sao lại ác độc tới như vậy? Dám tố cáo dì ruột của cô lên tòa án, cô, cô , cô, có người nào làm con làm cháu như cô sao?”
Chương Dạng không có nói chuyện mà chỉ dùng ánh mắt còn lạnh nhạt hơn cả vừa rồi nhìn người phụ nữ đang đứng giữa nhà lẩm bẩm kia. ÁNh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh như đầm nước chết, cứ như vậy nhìn thẳng vào một người luôn có thể khiến người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm, cực kì có cảm giác áp bách.
Cũng không biết có phải do ánh mắt Chương Dạng quá lạnh nhạt hay không hay vẫn là bởi vì Chương sư trưởng quá cưng cô con gái này mà hoàn toàn không hề có ý tứ muốn nói chuyện giúp cho Tạ Du Diễm, cuối cùng sắc mặt Tạ Du Diễm trở nên ngượng ngùng. Như là lời Chương Dạng nói vậy, ba mẹ cô đã sớm ly hôn, bà ta và Chương Chấn Uy xem như người một nhà gì chứ? Nếu như Chương Chấn Uy không muốn cho bà ta sống yên ổn thì ông có rất nhiêu biện pháp lăn lộn cho bà ta sống dở chết dở.
"Dì, dì cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi. Con bé này, cháu xem cháu gấp như vậy làm cái gì chứ. Lại không phải là dì không trả tiền, đúng không? Được rồi, một tháng thì một tháng, để dì đi hỏi bạn bè một chút xem có thể xoay vốn cho dì hay không. Ôi trời, cháu cứ đi nghỉ ngơi cho tốt trước đi." Sau khi Tạ Du Diễm bỏ lại những lời này thì hoảng loạn không chọn đường cứ thế chạy thoát đi khỏi nhà họ Chương.
Biểu tình trên mặt Chương Dạng hơi hòa hoãn lại, Chương Năm "chac' một tiếng, bội phục sát đất đối với cô. "Di phải đi về, để cháu đưa đi nhé." Lúc này, Quý Hành Tung vẫn luôn không ho he gì bỗng dưng lên tiếng nói chuyện.
Chương sư trưởng nghiễm nhiên coi Quý Hành Tung như là người trong nhà nên không cảm thấy lời này của anh có gì không đúng cả, ông gật gật đầu.
Tạ Du Diễm đi ra tới cửa thì như thể giờ mới chú ý tới Quý Hành Tung vậy.
Tuy nói trước kia bà ta từng tới nhà họ Chương ở vài lần nhưng đối với những người sống trong khu này lại không quen biết chút nào cả. Hiện giờ thấy Quý Hành Tung ra cửa tiễn đưa chính mình, nhìn người đàn ông mày kiếm mắt sáng vô cùng trẻ tuổi trước mặt này, trong lòng Tạ Du Diễm rất có hảo cảm. Bà ta lại nghĩ tới hôm nay sau khi bước ra khỏi cánh cửa này sợ là ngày sau sẽ không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào từ nhà họ Chương nữa.
Tạ Du Diễm dừng ánh mắt mình ở trên người Quý Hành Tung, vị thiếu tá trẻ tuổi trước mắt này nguyện ý chủ động đi ra tiễn chính mình có phải là cũng đại biểu cho đối phương cũng cảm thấy người một nhà Chương Dạng khinh người quá đáng hay không? Con gái bà ta còn lớn hơn cả Chương Dạng, hiện giờ cũng không có đối tượng, nếu không kết thân với bộ đội trong đại viện này, de bà ta làm mẹ vợ, ngày sau đâu cần phải xem ánh mắt người ta mà sống nữa? Trực tiếp phân phó con rể đi làm không phải được rồi sao?
Tạ Du Diễm càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, bà ta hứng thú hừng hực ngẩng đầu chuẩn bị bắt chuyện với Quý Hành Tung, kết quả không nghĩ tới Quý Hành Tung chủ động đi ra tiễn đưa bà ta cũng là có chuyện muốn nói.
Vừa rồi ở nhà họ Chương, bởi vì Chương sư trưởng còn đang nói chuyện, Quý Hành Tung là tiểu bối đương nhiên không tiện xen mồm vào. Nhưng điều này không đại biểu trong lòng anh không có suy nghĩ gì, đặc biệt là chiều nay khi anh ở bệnh viện sau khi thấy Chương Dạng bị thương thì suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại ở trong lòng.
"Dì ạ, vừa rồi dì nói Chương Dạng kiều quý vê sau không có gia đình nào sẽ thích. Việc này không nhọc dì phải lo lắng đâu. Mẹ tôi vô cùng thích cô ấy, mà tôi cũng vậy." Quý Hành Tung nói gằn từng chữ một, thẳng tới một câu cuối cùng, anh bất động thanh sắc đè lại chút cảm giác vi diệu không giống bình thường ở trong lòng.
Ánh mắt Quý Hành Tung vô cùng nghiêm túc, anh mặc kệ trước mặt Tạ Du Diễm có cái phản ứng gì, nói tiếp: "Cho nên, mong về sau dì đừng có dùng cái suy nghĩ tự cho là đúng của mình để đi quản thúc Chương Dạng. Ba cô ấy và người nhà tôi đều vô cùng thích dáng vẻ hiện tại của cô ấy. Cô ấy là vị hôn thê của tôi, chuyện lúc này bà làm tổn thương cô ấy, chính bản thân Chương Dạng không muốn truy cứu, nhưng nếu như còn có lần tiếp theo nữa thì tôi cũng không có dễ nói chuyện như cô ấy đâu."
Lời này của Quý Hành Tung nghe hàm súc lại lễ phép, nhưng hiện giờ Tạ Du Diễm nghe vào trong tai quả thực khiến bà ta cảm thấy khuất nhục còn hơn mắng thẳng vào mặt bà ta.
Những lời này nghe qua như đang nói chuyện quy củ, nhưng ý tứ cảnh cáo cũng ập ngay vào mặt.
Bà ta vốn dĩ còn cho rằng mình có thể giật giây kiếm cho con gái mình đối tượng liên hôn, thế nhưng đây lại là vị hôn phu của Chương Dạng?
Chuyện này khiến bà ta đột nhiên cảm thấy nan kham và không chỗ dung thân.
Tuy rằng người đàn ông trước mắt còn không biết tính toán trong nội tâm của bà ta, nhưng mà lúc này cũng đủ để Tạ Du Diễm cảm thấy trước mắt không còn ánh sáng. Quý Hành Tung không biết Tạ Du Diễm có ý tưởng gì trong lòng, anh khách khí tiễn người đi ra tới cửa sau đó thì xoay người rời đi.
Lúc này ở trong phòng khách nhà họ Chương, bầu không khí cũng không có bởi vì Tạ Du Diễm đã rời đi mà hòa hoãn hơn.
Trong lòng Chương Dạng thầm thở dài, cô thấy Chương sư trưởng cứ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô rồi nhíu chặt mày thì duỗi tay đè chặt huyệt thái dương. Cô thật sự không cảm thấy hôm nay bị thương chút xíu này tính là cái gì nhưng hình như ba cô không hề cho rằng như vậy.
"Ba, trên đường dì cả tới đây không có tìm ba để nói chuyện gì khác sao?" Chương Dạng dứt khoát nói sang chuyện khác.
Chương sư trưởng cũng không có giấu giếm: "Có, có nói dượng con muốn tiến vào một công ti phần mềm quốc doanh, hỏi xem ba có thể sắp xếp hay không." Nhưng mà hiện giờ sự chú ý của ông không có đặt lên việc mình có làm ghế dựa cho nhà họ Tạ hay không, Chương sư trưởng cứ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân bị thương của con gái mình, mày nhíu chặt lại: "Thật sự không cần xin nghỉ làm sao?"
"Thật sự không cần." Sau khi Chương Dạng nói xong thì cũng lười che giấu, cô trực tiếp hỏi thẳng: "Vậy ba xuy xét như thế nào? Chuyện công việc của dì và dượng cả ấy?"
Hai hàng mày của Chương sư trưởng nhăn càng sâu hơn/Xí nghiệp nhà nước cũng không thể tùy tiện đi vào được, tìm ba thì có thể có lợi ích gì?" Chính con gái ông sau khi về nước còn không nghĩ tới tìm người cha như ông nhờ ông giúp tìm công việc cho đâu.
"Cho dù là thật sự có biện pháp cũng không thể được." Chương sư trưởng nhíu mày, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào mắt cá chân kia của con gái, trong lòng cũng bắt đầu có tính toán.
Ông đối xử với người nhà họ Tạ tốt là nể mặt người vợ đã chết của mình, hai đứa con không có mẹ, nếu như có thể thân cận vài phần với người dì bên nhà mẹ đẻ mình cũng là tốt. Nhưng từ hôm nay xem ta, Tạ Du Diễm đâu có giống như một người trưởng bối? Ông thầm nhủ không thể giúp đỡ bất cứ thứ gì nữa. Ngày sau cho dù Tạ Du Diễm muốn lấy chút chỗ tốt từ nhà ông đi cũng không thể được, nhìn thấy dáng vẻ Chương Dạng bị thương, lửa giận trong lòng ông đã không áp chế được nữa.
"Không xin nghỉ vậy cái chân này của con thì đi làm như thế nào?" Chương sư trưởng lại kéo cái đề tài lại.
Chương Dạng thấy không trốn được thì chủ động thẳng thắn nói: 'Nhà Quý Hành Tung có căn nhà ở đường Phong Lộ, con tạm thời qua bên đó ở. Khoảng cách từ bên kia tới đơn vị rất gần, một mình con cũng có thể đi được."
Điểm chú ý của Chương sư trưởng không có bị câu nói mơ hồ này của Chương Dạng kéo qua, ông trợn to mắt lên: "Nhà của Quý Hành Tung?" Tuy nói ông rất vừa lòng với Quý Hành Tung nhưng thật sự phải nhìn con gái đi tới trong nhà một người đàn ông khác, chẳng sợ người này là Quý Hành Tung thì sắc mặt của Chương sư trưởng cũng vẫn không được tốt lắm,/Nó muốn làm cái gì?!"
Ngày thường có chan định như thế nào, lại lý trí như thế nào thì khi nghe thấy chuyện có liên quan tới con gái mình phản ứng của Chương sư trưởng cũng sẽ giống y hệt như đa số những người làm ba trên thế giới này, quá khích.
Chương Dạng cũng đã đoán trước được rằng sẽ có tình huống như vậy, chẳng qua tình huống nhà cô tương đối đặc thù cho nên nghe được lời này xong sắp bùng nổ không chỉ có ba cô mà còn có cả cậu em trai nữa. "Có thể làm gì được chứ?" Chương Dạng mở miệng giải thích với ba mình: "Cái tứ hợp viện kia lớn như vậy, một mình con ở dư giả, khoảng cách với đơn vị cũng rất gần, có vấn đề gì đâu chứ?"
Có chuyện cứ nói rõ, dễ sử lý hơn nhiều so với cứ nghẹn ở trong bụng suy nghĩ.
Tìm không ra vấn đề chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Chìa khóa tứ hợp viện nằm ở trong tay Chương Dạng, ngày hôm sau Chương Dạng dậy sớm hơn mọi ngày một chút, cô xách theo cái rương da của chính mình, trong đó để không ít những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, kêu một chiếc xe taxi màu vàng bánh mì, ở sáng sớm khi ánh mặt trời còn tính là on nhu dọn tới tứ hợp viện.
Khi đứng ở cửa Chương Dạng không nhịn được thầm cảm khái trong lòng. Lúc trước khi Quý Hành Tung dẫn cô tới đây cô cũng không nghĩ tới sẽ dọn tới ở nhanh như vậy.
Đồ mà Chương Dạng mang theo có chút nhiều, cô vốn dĩ là một người yêu cầu đối với sinh hoạt vô cùng tinh tế, trước nay đều luyến tiếc để bản thân chịu ủy khuất.
Nhưng mà Chương Dạng nhìn căn phòng ngủ chính nằm sau cây hồng, cô cơ hồ không có chút do dự nào mà dọn đồ tới phòng cho khách.
Dù sao cũng là nhà của Quý Hành Tung, cô mà làm "tu hú chiếm tổ chim" thì có chút không hiểu quy củ.
Toàn bộ đồ dùng gia đình trong tứ hợp viện như là chăn màn gối đệm đều mang phong cách Trung QUốc nồng đậm, cổ xưa mà tỉnh tế. Thật ra Chương Dạng rất thích, cô đi vào trong phòng cho khách, lọt vào tâm mắt chính là chiếc chăn được gập vuông không khác gì đậu hũ ở trên giường kia. Khóe mắt cô giật giật, ở nhà cô là người vô cùng không thích gập chăn luôn cảm thấy nếu không để chăn rũ tung ở trên giường vậy sẽ không có cảm giác của nhà.
Chương Dạng kéo cái chân hoạt động không phải rất tiện của mình, không nói hai lời đi tới trước giường cứ thế kéo cái chăn vô cùng hợp quy tắc kia ra.
Đồng thời còn thay đổi vỏ chăn cho cái chăn luôn.
Hiện giờ chăn tốt một chút đều làm bằng vải bông, cô mặc áo ngủ đều thích làm bằng tơ lụa, tự nhiên cũng thay cái chăn quen thuộc mình trực tiếp mang từ nhà tới đây. Mặt chăn tơ lụa, xúc cảm khi vuốt hoàn toàn khác với vải bông.
Chương Dạng vừa lòng gật gật đầu sau đó bày nến thơm lên trên tủ đầu giường.
Cô cũng chỉ mang có mấy bộ quần áo thôi, còn có mấy cái áo ngủ, đều cần phải treo lên.
Đi tới bên tủ quần áo, Chương Dạng mở ngăn tủ ra, khi thấy bên trong có treo một bộ quân trang thì Chương Dạng có hơi kinh ngạc một chút. Nhưng mà cô căn bản không có nghĩ nhiều trực tiếp duỗi tay đẩy bộ quân trang kia vào tận cùng bên trong, theo sau treo quân áo mà mình mang tới đầy toàn bộ ngăn tủ. Mà trước khi cô đóng tủ quần áo lại Chương Dạng còn lấy một lọ nước hoa nhỏ từ trong cái túi tùy thân ra xịt hết vào tủ quần áo.
Làm xong hết thảy mọi thứ lúc này Chương Dạng mới ra khỏi nhà đi làm.
Bởi vì chuyện cô bị thương nên người ở báo xã luôn chiếu cố cô rất nhiều.
Chờ tới khi tan tầm, Liễu Viện lo lắng đi theo bên cạnh Chương Dạng: "Tổ trưởng, để em đưa chị vê nhà nhé?"
Sáng nay Liễu Viện không nhìn thấy Chương Dạng lái xe tới đây nên cô biết ngay ngày hôm qua ngã ở ngoài cửa khẳng định có chút nghiêm trọng. Chương Dạng dở khóc dở cười, cô đã nói rất nhiều lần là không cần rồi nhưng Liễu Viện cứ luôn giống như là cái đuôi nhỏ vậy, theo sát ở phía sau cô, dáng vẻ kia như đã quyết định chắc chắn rằng nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô bước vào cửa nhà thì mới yên tâm.
Dù sao khoảng cách của tứ hợp viện và báo xã cũng không bao xa, nếu như Liễu Viện kiên trì thì Chương Dạng cũng không có lại ngăn đón cô.
Nhưng thật ra Liễu Viện, cô vốn dĩ đã tính toán xong rồi, muốn tự mình đi xe đạp tiêu tốn chút thời gian đưa tổ trưởng của mình về tới cửa an toàn, lại không nghĩ rằng, dưới sự chỉ huy của Chương Dạng, thế nhưng căn bản không tốn thời gian hai phút cũng đã đi tới cửa tứ hợp viện rồi.
Chương Dạng cười tum tỉm nhảy một chân xuống khỏi ghế sau xe của Liễu Viện, sau đó trong ánh mắt chưa phản ứng lại kịp của người ta, mở ra cửa lớn của tứ hợp viện: "Muốn vào trong ngồi một lát không?"
Liễu Viện bừng tỉnh hoàn hồn lại: "Tổ trưởng, chị chuyển nhà rồi ạ?"
Lúc trước cô nhớ rõ rằng Chương Dạng có thuận miệng nói qua một câu, mỗi ngày lái xe tới báo xã mất khoảng hai mươi phút liền. Mà hiện giờ, Liễu Viện tính toán thử khoảng cách từ tứ hợp viện tới báo xã, chỉ sợ là không tới một phút.
Chương Dạng cười gật gạt đầu: "Đúng rồi, vào đi."
Lúc này thì Liễu Viện không có từ chối nữa.
Bình thường Chương Dạng tan tâm cũng một mình ở nhà nấu cơm rồi ăn nên hiện giờ dọn tới đây cũng giống y như vậy. Làm phần cơm một người cùng làm cho hai người ăn không có khác biệt mấy, Chương Dạng mời Liễu Viện ở lại ăn cơm cùng với cô.
Sau khi ăn xong Liễu Viện chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa chén, trước khi đi còn bị Chương Dạng nhét cho hai ngọn nến thơm.
Hoạt động giải trí vào buổi tối không nhiều lắm, sau khi Chương Dạng tắm xong cầm quyển sách tựa vào đầu giường, nghĩ cuối tuần nếu có thời gian sẽ đi dạo thương trường một chút. Nếu như muốn ở bên này một khoảng thời gian thì chắc là số đồ cần phải mua không ít chút nào.
Lật hai trang sách thì tóc cũng đã khô rồi, Chương Dạng tùy tay tắt đèn đi ngủ từ sớm.
Làn da đẹp đều do đi ngủ sớm cả.
Vốn dĩ hôm nay Quý Hành Tung định kết thúc đợt huấn luyện xong thì đi tới tứ hợp viện sớm một chút. Chân của Chương Dạng còn không có tiện làm việc lắm, anh chuẩn bị mua chút nguyên liệu nấu ăn mang qua nấu cơm cho cô. Không nghĩ tới buổi tối còn có công việc, chờ tới khi kết thúc ánh trăng cũng đã treo cao cao trên đỉnh đầu rồi.
Thời gian đã muộn quá, Quý Hành Tung do dự một lát, cuối cùng vẫn là lái xe tới tứ hợp viện.
Tóm lại là vẫn có chút không được yên tâm, huống hồ ngày hôm qua anh đã lên kế hoạch xong, trong khoảng thời gian gần đây anh hay ở trong phòng khách của tứ hợp viện, có thể chăm sóc chút nào hay chút đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận