Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 170: Ke Co Tien

Chuong 170: Ke Co TienChuong 170: Ke Co Tien
Nói tới cái này tựa hồ như ông chủ thấy càng thêm tự hào hơn. Ông ta không thèm để ý mà vỗ vỗ cái chân tàn tật kia của chính mình: "Cái chân này của tôi không phải bị phế đi rồi sao? Đi vào trong xưởng làm việc không được tiện cho lắm nhưng mà vợ tôi làm việc ở trong xưởng. Tuy rằng tôi mở cái cửa hàng bán đồ ăn sáng này nhưng đa số người trong thôn không hề tới đây, nhưng mỗi tháng trong thôn sẽ bồi thêm cho tôi một chút trợ cấp, cho dù là không có vào nhà máy thì tôi cũng có chút tiền." Sau khi ông chủ nói xong còn cảm khái: "Thôn chúng tôi thật sự rất tốt, nhóm cán bộ cùng với trưởng thôn đều sẽ trợ cấp thêm cho những người sinh hoạt khó khăn như chúng tôi."
Sau khi ông chủ nói xong thì đi vào bếp thu dọn để lại Chương Dạng và Tiểu Dương ngồi trên bàn cơm, trong lúc nhất thời hai người cũng không có lên tiếng nói chuyện.
Tiểu Dương theo vào toàn bộ vụ án này, trước khi anh tới đây còn nói lời thê son sắt rằng nhất định sẽ kéo hung thủ ở sau màn ra ngoài ánh sáng. Nhưng mà hiện giờ nghe thấy lời nói của chủ tiệm bán đồ ăn sáng ở cửa thôn này thì cũng trở nên có chút không xác định được.
Tiểu Dương gãi gãi đầu mình, nhìn Chương Dạng sau đó thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Chương, tại sao tôi lại cứ cảm thấy cái thôn Võ Gia này cũng khá tốt nhỉ?"
Cứ nhân tâm nhân ái như vậy, tựa hồ hoàn toàn bất đồng với cái tưởng tượng là một đám người xấu cùng hung cực ác bao trùm lên phía trên pháp luật.
Thần sắc Chương Dạng cũng không có nhìn ra bất cứ chút biến hóa nào cả, mà khi cô nghe thấy lời này của Tiểu Dương thì mở miệng nói: "Không có ai chỉ có một mặt xấu, giới hạn giữa người tốt và người xấu cũng không có rõ ràng như vậy đâu."
Nói không chừng những kẻ xấu xa cướp bóc cũng sẽ biết đỡ bà cụ già qua đường cái, chỉ định bản tính cho một người vốn dĩ chính là phiến diện. Nhưng nếu phương diện xấu của một người nào đó đã chạm tới ranh giới pháp luật rồi thì sau đó có bao nhiêu phẩm chất tốt đi nữa cũng không thể che giấu đi sự xấu xa của người nọ.
Ở trước khi đi vào thôn Võ Gia này, Chương Dạng cho rằng chuyện này dưới sự hiệp trợ của cảnh sát sẽ vô cùng dễ làm. Nhưng mà hiện tại xem ra, vào cửa thôn Võ Gia cũng đã quản lý khống chế nghiêm khắc như vậy rồi chỉ sợ trong thời gian ngắn cảnh sát muốn từ ngoài đi vào điều tra sẽ vô cùng khó khăn.
Thôn Võ gia và quan hệ với các thôn khác không giống bình thường chút nào, Chương Dạng nhìn có chiếc xe hơi cắm cờ đỏ ở đầu nghênh ngang mà tiến vào trong thôn Võ Gia, yên lặng nghĩ.
May mà trang phục của Chương Dạng thoạt nhìn vô cùng có khí thế của kẻ có tiền.
Hơn nữa bên cạnh còn có người to cao như Tiểu Dương đi theo, như vậy thoạt nhìn như là phú hào trẻ tuổi dẫn theo bảo tiêu đi làm ăn.
Buổi chiều Chương Dạng đi vào thôn Võ Gia ngay, đây là kế hoạch tốt nhất cô và cảnh sát đã thương lượng được, trước cô sẽ ngụy trang thành thương nhân bán sỉ dược phẩm tới thôn Võ Gia thăm thú thật giả.
Thương nhân bán buôn đã bị cảnh sát thủ đô khống chế tên là Vương Đại Thạch, hiện giờ Chương Dạng cũng nương tên tuổi của người này để tiến vào thôn Võ Gia.
Cô dùng tên giả là Vương Dạng, là cháu gái bà con xa của Vương Đại Thạch, Vương Đại Thạch định cư ở thủ đô nên chủ yếu cung cấp thuốc cho các tiệm thuốc trong thủ đô. Mà cô kinh doanh ở tận ba tỉnh khu Đông Bắc, khoảng cách với thôn Võ Gia xa hơn một ít. Nhưng gần đây nghe bác trai mình nhắc tới chuyện nhập hàng ở thôn Võ Gia sẽ có lợi nhuận càng cao hơn nên Vương Dạng cố ý mang theo người tới xem xét thị trường.
Vương Đại Thạch ở thôn Võ Gia chắc cũng được tính vào một "khách hàng lớn" nên khi Chương Dạng báo ra tên người này thì rất nhanh đã có người ra cửa tiếp đón cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận