Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 350: Không Sợ Ngã

Chương 350: Không Sợ NgãChương 350: Không Sợ Ngã
Chương Dạng tức giận liếc nhìn anh một cái: "Đã bảo anh tránh ra, anh còn ngây ngốc lao ve phía em, anh thật đúng là không sợ ngãt"
Người khác đều biết trốn đi.
Sau khi rời khỏi cô, Quý Hành Tung di tới tính ôm lấy cô, nhất thời Chương Dạng không biết nên nói gì với anh.
"Được rồi, đừng sợ, anh da thô thịt dày, có thể chống đau!" Làm sao Quý Hành Tung có thể không nghe ra ý đau lòng trong lời nói của Chương Dạng, tâm tình của anh rất vui vẻ, sẽ không vì vài câu trách mắng của Chương Dạng mà tức giận, ngược lại anh càng cảm thấy rất tốt, nói xong lời này, anh còn mặt dày đi tới gần Chương Dạng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nói: "Nếu như giáo sư Chương thật sự lo lắng, tối nay về nhà, anh cởi ra cho em xem nhé?"
Bộ dạng này của anh khiến Chương Dương tức giận đến giơ tay muốn đánh, nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Sau khi ngã một lần, vẫn là dưới tình huống được che chở, Chương Dạng dần dần buông lỏng bản thân hơn, và tất nhiên cô cũng học được nhanh hơn, khi sắc trời dần dần tối đi, cô đã thành thạo trượt một đường từ đầu đến cuối mà không bị ngã.
Đến lúc Chương Dạng cảm thấy đói bụng, gọi Quý Hành Tung chuẩn bị về nhà, cô lại phát hiện Quý Hành Tung đã ở bên cạnh chờ cô từ sớm, trong tay còn cầm một cái chén nhỏ.
"Hả?" Khi Chương Dạng đi qua mới phát hiện Quý Hành Tung đã mua cho cô một chén bột củ sen hoa quế nóng hầm hập: "Anh mua khi nào thế?" Chương Dạng nhận lấy chiếc chén nhỏ từ trong tay Quý Hành Tung, kinh ngạc hỏi.
Quý Hành Tung ôm lấy vai cô, hơi xoay người che gió cho cô: "Đương nhiên là khi cô Chương đang biểu diễn trên đường băng, anh thấy một ông lão đẩy một cái nồi lớn đến, anh nghĩ em chạy nhảy đã nửa buổi chiều, hẳn là đã đói bụng."
Chương Dạng có chút ngượng ngùng, cắn một miếng nhỏ bột củ sen: 'Không nghĩ tới em có thể chơi lâu như vậy..."
"Khá tốt." Quý Hành Tung nói.
Chương Dạng nghi hoặc nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu. Quý Hành Tung nói: "Bình thường kêu em vận động thì em nói không thích, hiện tại chẳng qua chỉ là tìm được bộ môn mình yêu thích mà thôi, không phải sao? Việc này cũng khá tốt, ngày mai còn muốn chơi sao? Chúng ta lại tới." Anh nói lời này là nghiêm túc, chỉ cần Chương Dạng nguyện ý vận động, mặc kệ vận động như thế nào thì cũng đều theo.
Giống như loại "băng hoang dã” này, có rất nhiều ở phía bắc, ngay cả khi tuyết bị giãm xuống, nó có thể trượt đến cùng một hiệu ứng.
Nghe đáp án bên tai, Chương Dạng không khỏi quay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Quý Hành Tung.
"Cái gì?" Lần này đến phiên Quý Hành Tung không hiểu.
Chương Dạng chỉ nhìn anh chăm chú, sau đó đột nhiên đưa tay ra, trong tay vẫn đang cầm bát, ôm lấy Quý Hành Tung, cô cười nói: "Không có gì, em chỉ cảm thấy chồng mình rất tốt, rất tốt" Cô nghĩ, hình như mỗi ngày cô càng thích người trước mặt nhiều hơn một chút, cô thích gặp những chuyện như thế này, anh ấy không bao giờ chỉ trách mình, chỉ giải quyết vấn đề và thậm chí còn hiểu vấn đề từ một góc độ tốt hơn. Cô sẽ lo lắng mình làm sai, nhưng tuyệt đối sẽ không lo lắng Quý Hành Tung làm tổn thương cô.
Trên người Quý Hành Tung rất ấm áp, anh đưa tay búng nhẹ trên trán Chương Dạng một cái: "Cuối cùng cũng biết hả? Vậy, tối hôm nay..."
Hiện tại bọn họ ở gần tứ hợp viện hơn một chút, huống chi buổi sáng hôm nay khi bọn họ rời khỏi đại viện, Chương Dạng và Quý Hành Tung đã nói với Chương sư trưởng bọn họ hôm nay không ở nhà, phải trở lại tứ hợp viện nhìn xem, vài ngày rồi bọn họ chưa trở về.
Ý của Quý Hành Tung hiện tại biểu đạt thật sự rõ ràng, hai đêm trước bởi vì ăn tết, cho nên đều ở lại đại viện cùng người lớn trong nhà. Cho dù là nhà anh hay vẫn là nhà Chương Dạng, đều luôn có người lớn, buổi tối trước khi đi ngủ không dám gây ồn ào, cho dù muốn làm chuyện gì cũng phải đè nén thanh âm, không dám công khai làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận