Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 257: An Cham Lai

Chuong 257: An Cham LaiChuong 257: An Cham Lai
"Không có việc gì, không có sức lực thì anh ôm em." Quý hành tung nói, sau đó đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, cũng không có ý muốn buông người trong lòng ngực ra.
Chương Dạng có tâm muốn trêu chọc QUý Hành Tung, trong nháy mắt tại đây tim cô đã không ngừng mà đập thình thịch, sớm mất tần suất của ngày xưa. Mặc dù không có người thấy, nhưng mà cứ như vậy ngồi ở trên đùi Qúy Hành Tung, được đối phương tự mình đút cơm cho, mặt và vành tai của cô ấy không nhìn được mà đỏ bừng, trở nên nóng bừng.
"Em muốn đi xuống.' Chương Dạng lay lay cánh tay rắn chắc của quý hành tung nói.
Qúy Hành Tung hoàn toàn không cảm nhận được Chương Dạng đang bối rối, tâm trạng của anh đang rất tốt, mặc dù mấy việc như đút cơm cho người khác từ trước đến nay anh cũng chưa từng làm, nhưng hiện tại là lần đầu tiên anh thực hành, cảm rất cũng rất thú vị. Lúc này lại nghe được Chương Dạng muốn đi xuống, Qúy Hành Tung liền ôm lấy cô, không có buông ra.
"Đi xuống làm cái gì? Không phải là không còn sức lực sao?" Ngay khi Qúy Hành Tung đang nói lời này, thì anh cũng da múc một thìa cơm đưa đến bên môi của Chương Dạng,'Há miệng." Anh nói.
Chương Dạng: ”...
Mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng Chương Dạng vẫn nghe lời Qúy Hành Tung mà mở miệng ra.
Sau khi bước ra bước đầu tiên, một số gánh nặng đã biến mất, vậy thì không cần phải nhặt chúng lên nữa.
Chương Dạng cảm thấy không được tự nhiên cũng chỉ có hai giây, sau đó cô nhận ra rằng việc được Qúy Hành Tung ôm đút cơm dường như cũng không có gì ghê gớm, cho nên cô liền bắt đầu yên tâm thoải mái mà hưởng thụ "sự phục vụ" của Qúy Hành Tung.
Dù sao thì chẳng phải lúc chiều cô cũng đã "phục vụ” người trước mặt sao? Bây giờ cùng lắm thì coi như là ... trao đổi sức lao động?
Chương Dạng đung đưa bắp chân, dựa vào lồng ngực của Qúy Hành Tung, lầm bầm nói: "Còn muốn bạch quả ở đẳng kia, cả súp gà nữa, muốn trộn lại với cơm."
Động tác ban đầu của Qúy Hành Tung còn có chút không thành thạo, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời của anh. Cùng may mắn là anh là người rất nghiêm túc với những vấn đề liên quan đến Chương Dạng, cho nên rất nhanh anh đã quen thuộc.
Trước hôm nay, Qúy Hành Tung không biết rằng hóa ra là chính mình vẫn có thể tìm thấy niềm vui từ vấn đề "đút ăn". Ít nhất là bây giờ, anh chỉ cần nhìn Chương Dạng ăn cơm thì đã rất hài lòng. Còn về phần bản thân hiện tại có ăn hay không thì trở nên không còn quá quan trọng nữa.
Thời gian ăn hơi lâu, bởi vì Chương Dạng thật sự ăn rất chậm, nhưng Qúy Hành Tung cũng không cảm thấy phiền phức, cũng không cảm thấy sốt ruột, thậm chí từ trong đáy lòng còn hy vọng cô có thể ăn chậm lại một chút.
Chờ đến khi kết thúc, Chương Dạng sờ sờ bụng nhỏ của chính mình, vừa lòng gật đầu.
Nàng ăn uống ít, cho nên còn rất nhiều chưa ăn hết, sau khi ăn xong trên bàn còn thừa không ít.
Chương Dạng vừa cảm thấy có chút ngượng ngùng, đây không phải là để Qúy Hành Tung ăn cơm thừa của chính mình sao? Nhưng àm trong lòng cô vừa mới hiện lên ý tưởng như vậy thì đã thấy người tàn ông đang ôm chính mình giống như là gió cuốn mây tan vậy, nhanh chóng ăn hết đồ ăn còn thừa đó. Chương Dạng: "?"
Nàng cảm thấy cạn lời mà nhìn Kỷ Hành Chi;Anh không thể ăn chậm lại một chút sao?"
Qúy Hành Tung ăn uống không tính là thô lỗ, nhưng tốc độ ăn như vây, quả thực là làm cô kinh ngạc.
Quý hành tung nghe vậy, cười với cô/Thói quen, lần sau sẽ sửa."
Chương Dạng: "..." Cô cũng không biết bản thân đã nghe bao nhiêu lần lần sau rồi nữa.
Ăn cơm xong, Chương Dạng tự giác chuẩn bị đi rửa chén, nhưng quý hành tung đã đẩy cô ra sau,'Em đi chơi đi."
Những lời này nghe như thế nào cũng giống như đang dỗ trẻ con, Chương Dạng không phục cho nên nên đi phía sau anh.
Quý hành tung đi phòng bếp, cô liền đi theo đến phòng bếp.
Quý hành tung rửa chén, cô liền dứt khoát tựa vào lưng của đối phương.
Dù sao thì quý hành tung làm cái gì, Chương Dạng đều bám lấy anh và đi theo sau anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận