Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 227: Chông Của Cô

Chương 227: Chông Của CôChương 227: Chông Của Cô
Quý Hành Tung cũng không lại khuyên bảo gì nữa, anh vẫn luôn coi Chương Dạng là một người phụ nữ độc lập, chưa bao giờ làm chuyện gì chèn ép cô cả, nếu như Chương Dạng đã kiên trì rằng chính mình không có việc gì thì Quý Hành Tung cũng nhanh chóng đưa thẳng cô tới cửa tòa soạn.
"Tôi nay đặt chỗ ở đâu nói cho anh, anh tới đón em." Quý Hành Tung biết đêm nay Chương Dạng còn phải đi ăn cơm cùng với Giản Thanh Tùng.
Chương Dạng cười gật gật đầu.
Mới xuống xe Chương Dạng đã thấy ông Vương của phòng thường trực chạy vội tới.
Ông cụ đeo chiếc kính viễn thị màu đen nhìn thấy Chương Dạng, giọng nói tức khắc cao lên quãng tám: "Chủ nhiệm Chương! Cô không có việc gì chứ?”
Chuyện xảy ra ở đầu phố sáng nay cách tòa soạn khoảng cách rất gần, hơn nữa sau đó xe cảnh sát còn "bí bo bí bo" mà lái tới đây, sau khi nghe ngóng xong cũng có thể biết được đã có chuyện gì xảy ra.
Chương Dạng còn chưa kịp trả lời, các đồng nghiệp trong văn phòng đã nghe thấy tiếng ông Vương lớn giọng, lúc này tất cả đều chạy ra bên ngoài, một đám vây xung quanh Chương Dạng.
"Tổ trưởng! Chị không sao chứ?"
"Chủ biên... Ô ô ô... Chị có khỏe không?"
Trong lúc nhất thời, bên tai Chương Dạng tràn ngập tiếng thăm hỏi quan tâm của các đồng nghiệp trong toa soạn. Vốn dĩ tâm trạng cô có chút thấp thỏm nho nhỏ, tại nháy mắt này bỗng nhiên trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Tôi không có việc gì. Trên mặt Chương Dạng lộ ra nụ cười, nhìn từng gương mặt đầy lo lắng xung quanh sau đó mở miệng nói: "Tôi còn chưa kịp phản ứng lại được, người đã bị..." Chương Dạng dừng lại một chút, nghĩ tới hôm nay Lục Anh Viễn bỗng dưng xuất hiện ở bên người của mình, lúc trước khi cô ở trong cục cảnh sát cả người đều không vào được trạng thái nên căn bản sẽ không nghĩ tới lúc ấy tại sao Lục Anh Viễn lại ở đó, vừa khéo như vậy xuất hiện ở bên người mình. Nghĩ tới hôm qua sau khi Quý Hành Tung nghe cô nói rằng cảm giác gần đây cứ có người nhìn chằm chằm vào mình đi tới thư phòng gọi một cuộc điện thoại, lúc này Chương Dạng mới hậu tri hậu giác ý thức được, sáng nay Lục Anh Viễn xuất hiện ở đó căn bản không hề có sự trùng hợp nào cả mà là do Quý Hành Tung sắp xếp.
"Người đã bị bạn của chồng tôi bắt đươc..." Chương Dạng nhẹ nhàng mà bổ xung thêm nửa câu sau.
Chồng của cô, cô thầm nói trong lòng, sau đó không nhịn được mỉm cười.
Mặc kệ là hiện giờ Chương Dạng đã khôi phục thật hay là đang làm bộ như không có vấn đề gì cả, dù sao dưới con mắt của mọi người trong tòa soạn, hiệu suất công việc của cô vẫn giống y như trước, không có bại lộ bất cứ thứ qì.
Chờ tới trước khoảng thời gian tan tầm, Tiểu Dương còn cố ý chạy tới chỗ cô: "Chủ biên, đợi chút nữa tôi muốn đi tới chợ bán thức ăn, chúng ta đi cùng nhau đi!"
Chương Dạng vừa nghe trong đầu cũng đã nhanh chóng phản ứng lại được. Cô nhìn cặp mắt tiểu Dương vì chột dạ mà không dám đối diện với mình kia, không khỏi mỉm cười: "Vậy làm sao bây giờ? Khả năng hôm nay tôi sẽ không có thời gian đâu, đợi chút nữa bạn tôi sẽ tới đón tôi tan tâm hẹn ăn cơm cùng với nhau."
Tiểu Dương nghe vậy thì trên mặt có chút ngoài ý muốn, anh khô cằn mà cười: "A, như vậy a vậy không có việc gì không có việc gì, một mình tôi đi cũng được roi Sau khi nói xong thì Tiểu Dương nhanh chóng lắc mình rời khỏi văn phòng.
Mà sau khi anh rời đi thì đi thẳng vào ban biên tập ở cách vách.
Bất luận người phụ trách tin tức trên cả nước hay là tin tức bản địa đều tụ hội chung một chỗ, cả đám ánh mắt sáng ngời ngời mà nhìn Tiểu Dương: "Thế nào? Cô Chương đồng ý rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận